Mới 5:30 sáng, tôi đã loay hoay dưới bếp tìm công thức cho món ăn mới. Tôi định làm 1 phần mỳ Ý sốt cà chua cho bữa sáng, nhưng mà...không phải tôi nấu cho tôi đâu, món này là tôi làm cho 1 người đặc biệt...Tôi cặm cụi nấu nướng trong bếp mà quên mất thời gian, suýt tí trễ học. Đúng lúc tôi vừa chuẩn bị xong bữa sáng cho tôi và người ấy thì có tiếng chuông cửa...Ding dong
- Y/n ơi, con có bạn chở đi học nè, nhanh đi, đừng để bạn đợi lâu con!
- Dạ mẹ!
Vừa ra khỏi cổng, tôi phát hiện ra ngay chiếc xe đạp điện của Hưng Yên Bái, cậu ta vẫy vẫy tay gọi tôi:
- Nhanh lên Y/n ơi! Sắp trễ học rồi á!
- À...ừ...
Tôi chưa hết ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi lên xe của Hưng, tôi định hỏi vì sao cậu ấy lại đến đón tôi đi học, thì Hưng như đọc được suy nghĩ của tôi vậy á, cậu nói:
- Tớ nghe nói hôm nay Nhi với Ngọc có lịch học bù gì đó ở trường, tớ sợ cậu không có ai đưa rước nên mới qua đây đón cậu nè.
- Chứ bình thường tớ vẫn đi 1 mình mà...
- Nhưng mà đó là bình thường, giờ cậu có tớ rồi, tớ sẽ chở cậu đến trường hằng ngày luôn, ok hông?
Gì chứ, hằng ngày luôn sao, tôi có nghe nhầm không vậy? Thật sự tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa, nhưng nói chung là...hình như tôi thích Hưng mất rồi. Không phải vì chuyện cậu ấy chở tôi đi học hằng ngày (tôi đâu phải kiểu người thực dụng vậy), mà dường như tôi có cảm giác rất khác lạ, tôi không biết trực giác của tôi có đúng không, rất có lẽ Hưng cũng đã...có chút rung động với tôi rồi. Tôi không dám chắc suy nghĩ của mình là đúng (vì tôi sợ nếu nói ra tình cảm của mình mà bị từ chối thì ắt hẳn tôi sẽ đau lòng lắm) nhưng sao nhìn ánh mắt của cậu mà tim tôi như loạn nhịp, biết phải làm thế nào đây?
...
Tôi và Hưng đến sớm hơn mọi ngày (chắc là do tôi được đi trên xe của crush á), nên chúng tôi vẫn còn dư 1 chút thời gian để trò chuyện. Phải, chỉ riêng chúng tôi thôi, tôi đề nghị đứng ngoài hành lang gần cửa lớp để lát nữa chuông có reng thì bọn tôi chạy vào trong lớp luôn cho kịp. Hưng bắt đầu cuộc trò chuyện ngắn hạn này:
- Hôm nay cậu bị sao thế? *cười âu yếm*
- Tớ á! Tớ có làm sao đâu?...
- Cậu đừng có mà nói dối tớ! Rõ ràng là hôm nay cậu lạ lắm í, cậu im lặng suốt quãng đường đến trường mà, cậu bị làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à? Có mệt lắm không?...
- Tớ ổn mà! Việc gì mà cậu cứ hoảng lên thế, chẳng qua là tớ không quen đi học mà không có Nhi hay Ngọc...
- Thì cậu còn có tớ đây mà...Tớ sẽ ở bên cậu, khi nào cậu cần tớ, chỉ cần hét thật to câu thần chú này: "NGÔ NGỌC HƯNG ƠI, Y/N CẦN CẬU!", tớ sẽ có mặt để bảo vệ, che chở cho cậu!
Reng...reng...
- Thôi vào lớp đi, tới giờ học rồi kìa! - Hưng kéo tay tôi vào lớp
- Ngô Ngọc Hưng ơi, Y/n cần cậu! - Không hiểu sao lúc ấy tôi lại nói ra cái câu "thần chú" ấy nữa, đừng nói là miệng của tôi cũng chẳng thể kiểm soát được nữa luôn nha.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tương tư ( Hanbin Tempest x Readers )
RomanceSẽ thế nào nếu 1 chàng trai đa tình tương tư mấy bà nhỉ? Chắc sẽ thú vị lắm á!