Chương I
Hương thơm ngào ngạt của nước đường quyện với mùi gừng thoang thoảng không át được mùi hoàng lan lãng đãng vờn nơi chóp mũi Nhi.Đáng ra trong giây phút này, khi ngồi dưới chân chùa Thiên Mụ ngắm cảnh hoàng hôn trên sông Hương và nhẩn nha bát đậu hũ thì hẳn Thanh Nhi phải thấy khoan khoái lắm. Nhưng đời chẳng đẹp như mơ, miệng em đắng nghét dư vị của cuộc tình phôi phai và đôi mắt thì bỏng rát do khóc suốt chặng đường dài.
Sau mười hai tiếng đằng đẵng trên chuyến tàu đêm từ Hà Nội vào Huế, sáu tiếng mưa rả rích như oán than, ba tiếng nước mắt em tuôn rơi lã chã thì chỉ còn lại một Thanh Nhi héo úa xác xơ.
Em khóc cho một cuộc tình đẹp đẽ nhưng chẳng có hồi kết, khóc cho tuổi xuân rực rỡ mà ngắn ngủi của đời con gái, khóc cho những kỉ niệm chỉ còn là thước phim quay chậm trong quá khứ và trong óc em.
Nhi đã quyết, thà bỏ hết.
Nếu thời gian trong tình yêu chỉ còn là một con số, nếu người bên ta những lúc đắng cay nhất còn bỏ đi, chẳng thà em dứt hẳn duyên trần.
Và thế là trong cái đêm tối mịt mù, mưa nặng hạt, mưa tầm tã, mưa mù trời, Nhi chỉ kịp bắt chuyến tàu cuối cùng từ Hà Nội về Huế. Người con gái của mảnh đất cố đô trở về quê hương khi lòng em xây xát vết thương của một mối tình đổ vỡ và trái tim nham nhở không thể hàn gắn.
Xứ thơ ôm em vào lòng với cái nắng chói chang của buổi chiều, với cái vệt sáng lấp loáng như mảnh gương hắt lên từ dòng Hương xanh ngắt, với tiếng chuông chùa Thiên Mụ văng vẳng bên tai và mùi hoa bưởi tinh khiết trong sạch.
Khi tay em ôm ấp những bông hoa trắng muốt được gói gọn trong lá chuối dâng lên bàn Phật, khi Nhi tưởng chừng đã chẳng còn vương vấn lòng trần thì hương thơm ngây ngất của hoàng lan từ đâu kéo em ra khỏi không gian tịch mịch.
Trông thấy Nhi còn đang dáo dác như tìm kiếm thứ gì, một vị tiểu sư phụ mới dè dặt:
- Không biết thí chủ đang tìm cái chi?
(Chẳng hay thí chủ đang tìm cái gì?)
- Dạ thưa, mùi hoàng lan chỗ mô mà thơm dễ sợ.
(Dạ thưa, mùi hoàng lan ở đâu mà thơm quá.)
Thanh Nhi thật thà đáp, bàn tay dâng gói hoa bưởi nhỏ xinh mà tâm trí thì vẫn cuốn theo chiều gió, đuổi rượt cùng hương hoàng lan tận chốn nào.
Với em, hoa bưởi trắng, trắng tinh khiết và trong sạch lắm. Thế nhưng hoàng lan thanh mảnh diễm lệ, hoàng lan lưu luyến ngất ngây, hoàng lan dùng dằng nửa đi nửa ở.
Và Nhi còn quấn quýt bịn rịn hoàng lan nhiều.
Đương khi em mải lần mò nơi phát ra hương thơm nồng nàn ấy thì vị tiểu sư phụ đứng cạnh mới khom lưng, miệng lẩm bẩm một câu đầy ý nhị:
- Thí chủ lụy một chữ tình, ngó chừng khó mà gạt hết trần duyên*.
(Thí chủ lụy một chữ tình, xem chừng khó mà gạt hết trần duyên.)
Chỉ vì một câu ấy thôi mà em ngẩn ngơ suốt cả chiều. Từ lúc dâng hương đến khi xong lễ, đã bước hẳn ra khỏi chùa và đang phơi đầu dưới cái nắng cháy da cháy thịt ở bến Tòa Khâm, Nhi vẫn không sao tỉnh ra được.
Lụy một chữ tình.
Nhi bần thần cả người. Em lơ đễnh nhìn những vệt ửng hồng nhảy nhót trên mặt sông Hương, trong miệng vẫn chẳng nếm ra vị gì và trong phổi thì đầy ắp hương hoàng lan say đắm lòng người.
Em đã bỏ cả Hà Nội hoa lệ rực rỡ, bỏ cả ngôi trường Kinh tế quốc dân người người mơ ước, bỏ lại mối tình chứa cả bầu trời thanh xuân. Chỉ để quay về cố đô Huế, quay về mảnh đất chôn rau cắt rốn, quay về với chốn sông nước bình yên và thanh thản.
Lụy một chữ tình.
Đó đâu phải là em?
Đáng lẽ tâm trí Nhi sẽ còn bay rất xa, sẽ còn cuốn theo hương hoàng lan lặn xuống đáy sông Hương rồi biến mất tăm nếu như tiếng chuông điện thoại của em không kéo hồn em về với thực tại.
Nhi giật mình, tay chân luống cuống hết cả bởi lẽ nhạc chuông này em chỉ cài riêng cho mẹ. Bình thường mẹ chẳng bao giờ điện cho Nhi vào buổi chiều. Cái hồi còn ở Hà Nội em bận học lắm, cả chiều rúc trong giảng đường đông đúc nóng nực đến là ngột ngạt. Thế mà bây giờ mẹ gọi không một tin nhắn báo trước tức là mẹ biết Nhi bỏ Hà Nội, trốn học về quê rồi.
Nhi vội đến mức quýnh quáng cả lên, bát tào phớ hôi hổi đang ăn dở sóng sánh, nước đường tràn ra tay em nóng bỏng. Nhi rụt tay lại theo phản xạ, chiếc điện thoại cũng trượt ra khỏi tay em, rơi thẳng xuống đường dưới một tiếng rất kêu.
- Ối, cái điện thoại!
Nhi thảng thốt kêu lên, em chẳng màng đến vết phỏng trên cổ tay mà chạy một mạch xuống đường dưới, chỉ mong sao cái điện thoại vẫn còn dùng được.
Mà ông trời chẳng đáp lại sự mong mỏi của Nhi.
Hết cả một buổi chiều, mặt trời đã nằm ngủ dưới lòng sông Hương mà em vẫn chưa tìm thấy cái điện thoại của mình.
- Rõ ràng là rơi xuống dưới nớ mà.
(Rõ ràng là rơi xuống dưới đó mà.)
Nhi nằm nhìn trần nhà, trằn trọc không sao ngủ được. Em mướt mải kiếm cả một buổi mà đến cái bóng của điện thoại cũng không thấy. Lạ quá, rõ ràng Nhi còn nghe thấy tiếng điện thoại rơi trên đất cái bộp.
Em trở mình, trong lòng thấy chộn rộn không sao ngủ được. Nhi chưa dám về nhà, em chỉ đành mượn điện thoại của cô bạn thân để điện về cho mẹ rồi tiện thể xin ngủ nhờ một đêm.
Khuya, trăng trên trời đổ ánh bạc xuống đầu giường, tràn ra sàn nhà và lênh láng trong lòng Nhi.
Đêm ở Huế tịch mịch theo một điệu riêng: không hoang vắng sầu buồn mà lững lờ, trầm lắng như cái nhịp chảy của cuộc sống nơi đây.
Ở đây vẫn còn nghe văng vẳng điệu Nam Ai, Nam Bình* tiếng sóng vỗ oàm oạp vào mạn thuyền và mùi hoàng lan thoang thoảng.
Ôi, hương hoàng lan khiến lòng Nhi ngổn ngang quá.
__________
*Trong tiểu thuyết lịch sử, công chúa Ngọc Tú từng dặn người hầu cận rằng: Hoa bưởi trắng tinh khiết, mùi hương trong sạch, để dành dâng cúng trên bàn Phật còn hoa hoàng lan cũng thơm nhưng mùi thơm ngây ngất quá, chỉ để cúng cho các am vong hồn. Khi người hầu hỏi lại, công chúa nói: "Căn cơ của con như hoa hoàng lan" và chốt lại rằng "Còn lụy một chữ tình thì khó mà tu được!".
*Nam Ai, Nam Bình: Nam Ai, Nam Bình là hai bản khác nhau trong ca Huế
BẠN ĐANG ĐỌC
MinhLiu | Trâm
FanfictionÁnh trăng bây giờ như thiêu đốt Cháy màu phim cũ, cháy điên tình. "Say"- Thủy Tùng Cung