Vương Nhất Bác chào Vu Bân, trợ lý ở lại để báo cáo với Tiêu Chiến, thuật lại chi tiết nội dung cuộc họp trong hai mươi phút mà ông chủ vắng mặt.
Tiêu Chiến dùng tay che đi mũi và miệng, thỉnh thoảng 'Ừm' hai tiếng.
Động tác của anh nhìn không gì kỳ lạ, từ trước đến nay anh vẫn luôn nâng niu lời nói như vàng, trợ lý cũng không phát hiện ra được điều gì khác thường.
Trợ lý mở một phần văn kiện đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, về kế hoạch đầu tư, anh ấy đã lập một bản các ý tưởng của mình rồi gửi ý kiến của mình đến hộp thư của ông chủ.
Anh ấy không biết ông chủ có ý gì.
"Tiêu tổng, anh xem thử."
Quay lại một hồi cũng chỉ thấy Tiêu Chiến 'Ừ' như chiếu lệ.
"Gọi lại đi, ý kiến của Cục kiểm soát rủi ro, bọn họ là không nhìn thấy hay như thế nào?" Anh cau mày nói xong một câu.
Trợ lý lúc này mới cảm thấy ông chủ nói chuyện có vẻ như không được thoải mái, giống như trong miệng vẫn đang ngậm kẹo chưa nuốt xuống được, cũng không suy nghĩ nhiều, anh ấy vội vàng lấy bảng kế hoạch lại: "Được ạ."
Tiêu Chiến khổ sở nói không nên lời, chạm vào phần da miệng trên và dưới, đau rát không thôi. Vừa rồi anh chỉ cắn răng nói hết mấy lời kia mà cơn đau đến từng đợt từng đợt.
Không cần nhìn vào gương anh cũng biết, môi của mình đang bắt đầu từ từ sưng lên.
Lúc Vương Nhất Bác cắn lên miệng anh không một chút lưu tình, cả môi trên và dưới đều bị cậu cắn. Không biết đến khi nào mới hết sưng.
"Mua giúp tôi mấy cái khẩu trang."
Tiêu Chiến đành bỏ cuộc, phân phó cho trợ lý. Nói xong, anh hạ bàn tay đang che hờ xuống.
Trợ lý như chết lặng khi trông thấy tình cảnh khốn khổ của môi ông chủ, trợn mắt há mồm. Đây là lần đầu tiên từ khi anh ấy làm trợ lý đến nay bị thất thố trước mặt ông chủ, chung quy vẫn là vì 'được ăn dưa của ông chủ.'
"Tiêu tổng, anh có muốn đến bệnh viện khám không?"
Cơn ngạc nhiên qua đi, anh ấy nhanh chóng khôi phục lại tư chất trợ lý của mình.
Tiêu Chiến lắc đầu, không muốn nói nhiều lời.
Trợ lý ngầm hiểu, cầm lấy tập tài liệu rồi nhanh chóng rời đi, làm theo lời ông chủ dặn dò.
Cửa khép lại, cả văn phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.
Anh không thể gặp ai trong vài ngày tới, Tiêu Chiến gửi một tin nhắn cho Trác Thành, hủy hẹn bữa ăn vào tối thứ bảy: [Mọi người cứ tụ tập, tôi không đến được.]
Trác Thành: [Anh không đến, thật mất hứng, không phải anh nói rằng anh chỉ rảnh ngày đó thôi à?]
Tiêu Chiến: [Đi công tác.]
Ba từ này chính là lá chắn cũng như lời bào chữa tốt nhất.
Trác Thành: [Có vẻ như em đến không vô ích :)]
BẠN ĐANG ĐỌC
Này Cháu ! thử yêu chú không?
Nouvellesthể loại: nam x nam Hiện đại, sủng... - Vẫn nhắc lại là nhân vật của truyện vui lòng không mang gán ghép với người thật. - Đọc không hợp có thể bỏ qua và tìm truyện khác. - Trong truyện có tình tiết và sự việc được mượn ý tưởng từ các clip v...