Trường Green
Vào buổi sáng trong lành, từng chú chim ca ríu rít trên những tán lá xanh từng tia nắng chiếu xuyên xuống một hình bóng mảnh mai của một cô gái đang mặc đồ đầm phục cấp 3 , hai tay xách bao nilong thật to nặng trĩu bước đi đầy nặng nề bước vào ngôi trường phía trước...nơi các học sinh đang vui vẻ cười nói với nhau - Một chiếc mô tô chạy thẳng vào đường cô đang đi lướt ngang qua khuôn mặt rạng ngời của cô gái ấy ... cô gái có đôi mắt to tròng long lanh sớm mai , đôi môi mỏng cùng làn da trắng như sứ, mồ hôi cô đang chạy xuống đôi má ửng hồng do tác động ánh nắng của cô-,Vâng cô ấy chính là Lê Hạ Quân năm nay 17 tuổi , luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người nhưng có điều tính tình rất nóng nảy hay giận dõi vô cớ. chợt người đi mô tô quay đầu lại nhìn cô cất tiếng hỏi
- Em có cần tôi giúp đỡ không ?- người đàn ông cất tiếng nói trên môi nở nụ cười rất tươi tắn hút hồn bao nhiêu nữ sinh ở phía sau đang lao nhao chen lấn nhau
- Không ... em chả cần, em tự làm lấy - cô nói nhưng trong lòng rất cần sự giúp đỡ ... nếu như người khác thì cô đã dang rộng cánh tay nhận sự giúp đỡ còn đành này cô có chết cũng không cần người trước mặt :'' NGƯỜI THẦY KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI CÔ'' cô cứ tiếp tục kéo cái bao nilong lăn dưới đất để cố gắng bước vào . Nhà cô không xa trường GREEN lắm chỉ bước từ 4 5 căn nhà là tới nơi nhưng sao cô kéo mãi mà đường đi học hôm nay lại xa thế , xa tận thế kỉ , Thường ngày cô ''phóng'' 5 10 phút là tới cơ mà ? trừ khi ngủ nướng cô mới trễ thôi ...
- Nếu không cần tôi đi trước - người ấy phá tan suy nghĩ của cô rồi nồ ga chạy thẳng vào trường để lại thân hình mảnh mai ấy kéo mãi mới tới .Phù ! cuối cùng cũng tới nơi cô thở dốc ... mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo . Cô nhìn chiếc đồng hồ xinh xinh trên tay màu xanh lá của mình rồi nhanh chóng kéo bao ''Qủy'' nặng nề ấy vào trước phòng thi
- Quân ! cậu mới đến hả ? sao mồ hôi nhễ nhãi thế?- một cậu con trai tiến về phía cô, gương mặt cũng rất điển trai , với đôi kính cận tri thức
- Cậu không thấy à , tớ rất mệt đây này cậu cứ đừng nhìn không giúp tớ xách cái bao ''Qủy'' này vào gì hết - mặt mày cô nhăng nhó .Lúc này trước mặt cô đang có một chai nước suối do cậu ta đưa ra
- Cậu uống đỡ nha ! tại mình không thấy cậu đến nên mình .... xin lỗi - cậu ta cuối đầu hối tội với cô
- Được rồi không sao ... cậu thi tốt - cô nói rồi vẫy tay chào cậu ta -Anh ta chính là cậu ấm của công ty Thế Minh - Tên Thế Mạnh , đẹp trai học giỏi được nhiều cô gái trong trường theo có cả Tuyết Nhung cũng rất hâm mộ nhưng cậu ta lại rất thích Hạ Quân. Sau khi cậu ta đi đến phòng thi vi tính , cô cất bước vào phòng thi '' Nấu ăn'' cô thấp thoảng lo sợ ...
-AIZZ Liệu mày có thi được không đây Hạ Quân ! aizz chết thật chứ ,sao mình lại làm món khó nhất trong các món? - cô gãi đầu bức tóc lẩm bẩm đứng cứ run run
- Nè ! Mày sao vậy có phải sợ làm không được không ?-Tuyết Nhung từ đằng phòng 8 chạy đến phòng xa lắc xa lơi phòng 11 của cô
- Không phải , tao sợ giám khảo gác khó nếu làm không được tao có thể kêu con Mỹ Quyên làm phụ mà sợ gì , chỉ sợ mấy ỗng bã cứ lườm mắt về tao thôi - cô buông câu nói trong lòng luôn suy nghĩ ai sẽ là giám khảo gác thi cho cô .
- Ai cũng được , đừng phải ông thầy Khôi...Ng....
- Các em chú ý nghe thầy đọc giám khảo gác thi - tiếng thầy hiểu trưởng phát loa ra hiệu tập trung .Tuyết Nhung bye cô rồi chạy về phòng con nhỏ để xếp hàng ...còn một mình cô đang chú ý nín thở nghe thầy hiều trưởng đọc tên giám khảo gác thi
- Thầy xin phép đọc :phòng 1 :cô Lam, Thầy Tuấn ,cô Hoa
:phòng 2:......
:............
:..........
: phòng 11 : Cô Mai , Thầy Nguyên , cô Tiên
:......
Khi nghe đến phòng 11 của cô có hai chữ " Thầy Nguyên " cô nín thở tim đập thình thịch
- aaaaaaaaaaa gặp tai họa rồi - cô thầm hét lên trong lòng , người thầy mà cô ghét nhất tại sao lúc nào cũng gặp cô , thi học kì lần nào cũng vậy suốt 2 năm cấp 3 cô học đến giờ, bây giờ.... đến thi ''NGHỀ'' cô cũng gặp người đó ...TÙNG TÙNG ...TÙNG TÙNG....- Tiếng trống trường báo hiệu đến giờ thi cô bước vào phòng thi chân cứ khựng lại không muốn bước vào . Các thí sinh ai cũng bước vào ... chỉ còn cô ....nhắm mắt lại
- Cậu không vào hả ?- Mỹ Quyên lớp trưởng lớp kế bên cũng là bạn của cô đứng lại hỏi
- À... cậu vào đi nhé ! tớ sẽ vào - nói xong cô nhắm mắt nín thở bước vào ....bầu không khí lúc này sao mà trầm lặng thế ? Ánh mắt sát khí đang nhìn cô trên bàn giáo viên - giám thị 2 của phòng đang canh gác.Cô chỉ mỉm cười rồi mạnh mẽ bước vào ... Các thí sinh nữ đang say mê khuôn mặt đẹp trai của thầy ấy , ai cũng rất vui và reo to '' DẠ CÓ '' khi nghe thầy điểm danh tên của mình cả ... nhìn đến nổi mà muốn chảy nước miếng ra
- Lê Hạ Quân - Tiếng thầy cất tiếng , nhưng cô đâu nghe cứ nghĩ đến những thí sinh nữ chảy nước miếng với thầy ta là cả người ghê "rợn" lên
- Hạ Quân - thầy gọi lại một tiếng nữa
-.....- cô vẫn không nghe cứ chống cằm nhìn ra cửa sổ . Cả phòng thi im lặng , các thí sinh nín thở ...thầy Nguyên bước xuống chỗ nó đang ngồi ghé sát tai cô
- Hạ Quân - lúc này khi tai mình nhột nhột cô mới ngỡ ngàng quay mặt lại .....THÌNH THỊCH THÌNH THỊCH tim cô đập mạnh lúc này hai khuôn mặt rất gần gần đến khi chỉ có cách 2cm mà thôi cô ửng đỏ cả mặt , còn các cô gái khác lao nhao lên tỏ vẻ không hài lòng
- Thầy ...thầy đến bàn em làm gì - cô hoảng hồn lắp bắp hỏi , mặt đỏ như quả cà chua
- Tôi gọi điểm danh , em không nghe , tôi bước đến cho em nghe rõ , ngoài cửa đẹp lắm sao ? - anh nói rất bình tỉnh rồi nhìn về phía cửa sổ không một bóng người rồi quay về phía bàn của giáo viên
- Tiếp tục điểm danh nhé - anh cất tiếng . Các thí sinh reo vui , không khí trở lại như cũ , chỉ có cô là ''NGƯỢNG'' không thể nói nổi chỉ có thể cúi gầm mặt xuống đất . TÙNG TÙNG TÙNG .....Điểm danh xong hồi trống thứ 2 vang lên các thí sinh về nơi thi thực hành của mình .... cô lê bước nặng nề
- Có cần giúp không?SỐ PHẬN CÔ SẼ RA SAO ? KHÔNG AI CÓ THỂ ĐOÁN ĐƯỢC
BẠN ĐANG ĐỌC
Thầy giáo khó tính ! Lại làm khó tôi nữa sao?
General Fictioncô cất bước vào phòng thi '' Nấu ăn'' cô thấp thoảng lo sợ ... -AIZZ Liệu mày có thi được không đây Hạ Quân ! aizz chết thật chứ ,sao mình lại làm món khó nhất trong các món? - cô gãi đầu bức tóc lẩm bẩm đứng cứ run run - Nè ! Mày sao vậy có phải...