1.7K 197 9
                                    

Sáu,

Ngày sinh nhật, Son Siwoo mời bạn bè đến nhà cùng làm tiệc mừng, ngoại trừ Park Dohyun và Lee Seungyong đang đi công tác.

Anh đã suy nghĩ rất lâu về việc có nên mời Park Dohyun không, đến lúc nhận ra thì chỉ còn cách sinh nhật một ngày. Cuối cùng Son Siwoo vẫn gửi tin nhắn, Park Dohyun nói hắn không thể tụ họp cùng mọi người, nhưng có lẽ sẽ đến muộn một chút.

Tuyết bắt đầu rơi vào sinh nhật anh, là tuyết đầu mùa. Son Siwoo cảm thấy đây là một điều may mắn, tuy rằng anh sợ lạnh nhưng vẫn rất thích tuyết, nếu như tuyết rơi thì chịu lạnh một chút cũng không sao cả.

Tuyết là món quà của mùa đông. Hôm nay là sinh nhật Son Siwoo, vì vậy anh nguyện ý cho rằng đó là món quà của riêng mình.


Buổi tối, mọi người đã tụ họp đông đủ, Jeong Jihoon sau khi vào nhà liền nhìn trái nhìn phải, hỏi Park Dohyun đâu? Cuối cùng bị Han Wangho đánh một cái vào vai.

Cử động của Son Siwoo khựng lại, có chút bất đắc dĩ: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Không biết." Meo meo suy nghĩ một chút, vô tội lắc đầu: "Em tưởng rằng anh ấy dường như sẽ ở đây."

Bánh sinh nhật được Han Wangho mang đến. Mấy ngày trước cậu ấy còn nói đùa Siwoo không phải là một con khỉ nhỏ sao, mình muốn mua đào tiên ngàn năm để kính thọ cậu, dọa Son Siwoo sợ tới mức cho rằng cậu thật sự sẽ mua một cây đào thọ làm quà nên đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều. Sau khi mở ra, anh thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ Han Wangho hạ thủ lưu tình. Là một chiếc bánh ngọt bình thường, phía trên có rất nhiều hoa quả, Son Siwoo nhìn thấy xoài và dâu tây trên mặt bánh, trong đầu liền hiện lên một ít hình ảnh.

Dường như anh biết mình đã làm gì vào hôm say xỉn ấy.

Son Siwoo thầm mắng mình không có tiền đồ, sau đó lại cảm thấy có chút mất mát. Dù đã chia tay nhưng vào ngày sinh nhật của Park Dohyun, mặc cho bản thân đang say khướt, mình vẫn nhớ phải mua bánh cho hắn. Còn sinh nhật của mình thì sao, Park Dohyun thậm chí còn không thèm ló mặt đến.

Dù sao thì có bạn bè bên cạnh đã là tốt rồi. Son Siwoo dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cắm từng cây nến, chắp tay và bắt đầu ước nguyện. Anh nhắm mắt lại và nghe được giọng thì thầm của Jeong Jihoon: "Anh ước gì vậy? Vì Park Dohyun không có ở đây, vậy thì mong rằng năm sau anh sẽ gặp được một người đàn ông tốt."

"Sao không phải là nhiều hơn một." Choi Hyunjun nói ra lời làm mọi người đều bất ngờ.

Son Siwoo nghe xong không nhịn được, khóe miệng cong lên.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Han Wangho.

"Siwoo à," người bạn thường nói với anh những điều không mấy tốt đẹp cất lời, "Ai cũng được, miễn là cậu hạnh phúc."

Chơi đến 9 giờ, mọi người đều đã mệt. Hôm nay không có ai uống rượu nên tất cả đều rất tỉnh táo, Son Siwoo đuổi từng người bọn họ về. Trước khi đi, Han Wangho quay đầu lại nhìn anh: "Nhớ kỹ những gì mình nói đó"

Son Siwoo đẩy cậu ra ngoài: "Bố đơn thân nuôi một bầy mèo như cậu còn có thể ở đây truyền đạt kinh nghiệm yêu đương cho mình sao." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trước khi Han Wangho bước vào thang máy anh vẫn nhịn không được ôm cậu một cái.

【Vihends】Trái tim tan vỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ