Cũng 4 năm, công việc của cậu tại trường đại học Tokyo cũng ổn định, cậu cũng trở nên nổi tiếng, là giáo sư được nhiều học viên yêu quý nhất, các thầy cô khác cũng rất quý trọng cậu. Hiện tại tập đoàn cậu cũng đã có một hợp đồng hợp tác vững chắc với một tập đoàn lớn khác, nổi lên trong khoảng 2,3 năm trước, nhưng với tài lãnh đạo, tầm nhìn xa trông rộng, tập đoàn đã nổi lên nhanh chóng. Tập đoàn WR, dù nói là một tập đoàn, nhưng nó lại hoạt động như một tổ chức ngầm, có lẽ cả thế giới đều biết đến điều này bởi sự tồn tại của nó chính là để đào tạo những tên lính đánh thuê, hoạt động vì nhiều nước, giao dịch với bất kể quốc gia nào, chỉ cần một thứ thôi, TIỀN. Nhưng hoạt động của nó lại được coi là hợp pháp dưới sự công nhận của Hoa Kì.
Một hợp đồng hợp tác giữa một tập đoàn sản xuất, chế tạo vũ khí và một tập đoàn đào tạo những người lính đánh thuê đã được tạo nên, một dưới sự chấp thuận của Nga, một là Mĩ, việc GK và WR hợp tác với nhau chính là một chấn động bất ngờ gây sốc cho toàn thể thế giới.
Hôm nay, cũng vì thương vụ lớn này, đứng đầu hai tập đoàn sẽ gặp nhau, cậu phải xin nghỉ phép nghỉ việc để nhanh chóng trở về nước Nga rộng lớn.
4 giờ sáng ngày hôm đó, cậu đặt chân lên mảnh đất quên thuộc, Lora đã đứng ngay đó chờ câu.
- Anh, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ? - cô gái vừa nhìn thấy cậu đã niềm nở chạy đến
- Anh vẫn vậy. Còn em thì sao? Khoẻ chứ?
- Gì vậy? Nhìn em mà anh không nhận ra sao?
- Thấy em càng ngày càng xinh ra thôi.
Hhhahahhahaha
- Anh cứ đùa. – Lora quàng tay ôm lấy cậu, nũng nịu nói – Anh cũng ngày càng đẹp trai ra đấy
- Hm? Thật sao?
- Mà anh có vẻ thầy đổi nhiều nhỉ, không như ngày xưa nữa
- Con người luôn thay đổi theo thời gian mà
Không, ngày đó anh dù có bề ngoài lạnh lùng thế nào thì sâu thẳm bên trong anh vẫn luôn ấm áp....
Nhưng giờ đây....
Cả bên ngoài lẫn bên trong đều khép kín lại
Chỉ còn một mảng đơn sắc....
Là vì sao vậy?
Anh vẫn nhớ đến cậu học trò kia ư?
Dù miệng vẫn nở nụ cười nhẹ, nhưng Jin vẫn nhận ra thâm tâm cô đang hiện hữu một nỗi niềm, một khúc mắc, là do cậu sao?
Nga vẫn lạnh lẽo như ngày nào, nhưng cái lạnh này giờ đối với cậu cũng chẳng là gì. Trái tim rỉ máu giờ cũng khô quằn mất hết sức sống. Mùa xuân của cậu đã vụt tắt mất rồi.
Hơi thở nặng nề toát lên làn khói nhẹ giữa lúc chạng vạng. Đằng đông, mặt trờ loé dần, khung cảnh huy hoàng đến lạ, những tia sáng đầu tiên nhẹ nhàng chạm đến đôi mắt cậu. Đôi mắt long lanh càng thêm rực rỡ, toả ra sắc màu lấp lánh giứa từng ánh nắng nhẹ. Như lấy hết muôn phần hào quang của mặt trời, con người cậu phát sáng dưới bình minh, lấn át luôn cả vẻ đẹp đó. Phải chăng là một vị thần bất hạnh đã bị đày xuống ải nhân gian này?
BẠN ĐANG ĐỌC
AkaiGin| Cứu rỗi
FanfictionMột thiếu niên không cha không mẹ, dùng mọi cách để được sống sót. Nhận được sự giúp dỡ từ mọi người, đứa trẻ đầu đường xó chợ đó được bước lên bậc thềm của đại học Oxford danh giá. Thành lập một tập đoàn, nhưng vì vài lí do, cậu bước đến Tokyo xinh...