Chương 50: Thật giả lẩn lộn (1)

111 5 13
                                    

Rốt cuộc sai từ lúc nào?

Thanh vũ khí đen tuyền chưa chạm đất đã vỡ tan, được Đường Tam ôm trong lòng ngực, hắn thẫn thờ ngồi bệt trên đất, cơ thể thanh niên vốn cường tráng giờ cuộn lại trông thật nhỏ bé và đáng thương.

Hai thân ảnh hồn thú mang theo Tiểu Vũ nhanh chóng chạy đến, Nhị Minh vững vàng đứng bên cạnh, nhưng Tiểu Vũ nàng lại không trụ nổi khụy sụp xuống trên vai nó. Đôi tay nàng run rẩy nâng lên, bi thương dùng chúng giấu đi gương mặt phía sau, ngón tay vì kích động cong lại, chẳng mấy chốc đã nắm chặt tóc mái khiến nó rối bời.

"Là do ta. Đều do ta sai." Từng tiếng nấc nhỏ vang lên. Từ sau khi mẫu thân Tiểu Vũ qua đời đây là lần đầu tiên Đại Minh và Nhị Minh thấy nàng đau khổ như vậy, nhất thời không biết nên an ủi thế nào.

Đúng như nàng nói, chuyện đến nước này, đều là vì bọn họ tự phụ.

"A, thiên đạo." Theo tiếng Đường Tam nỉ non, trong đầu hắn dường như cũng có một thứ phong ấn bị phá vỡ. Xung quanh hắn đột nhiên bộc phát gió lốc kịch liệt. Không giống Huyền Thiên Công ôn hòa, ngược lại là màu đỏ máu cùng sát khí giết chóc bùng nổ.

"Ca?" Tiểu Vũ hoảng sợ gọi.

Lấy thân thể của Đường Tam làm trung tâm, bán kính một ngàn thước xung quanh, tất cả đều hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu. Có thể chứng kiến được rõ ràng, từng đạo quang mang huyết sắc không ngừng từ trên mặt đất trào ra, dung nhập vào trong thân thể Đường Tam. Cùng lúc đó, cơ thể hắn cũng xảy ra thay đổi. Mái tóc lam dài từ ngọn đến chân nhuộm dần thành màu bạc, nếu lúc này Đường Tam ngửa mặt lên sẽ có thể thấy được, trên trán hắn xuất hiện một hình xăm rách nát, đồng tử màu biển sâu cũng biến thành đỏ máu. Khí thế xung quanh giương nanh múa vuốt kêu gào, Bát Chu Mâu lần nữa bị bức ra, nhanh chóng bị nhuộm đen, kéo dài và khôi phục, lại phủ thêm một lớp phù văn đỏ sậm lập lòe. Nó chậm rãi đồng đều cử động, giống ác ma vẫy cánh, báo hiệu ác mộng buông xuống.

"Ca!" Tiểu Vũ muốn xông đến lập tức bị Đại Minh và Nhị Minh ngăn lại kéo ra xa.

Đại Minh nói: "Nhân loại này sắp nhập ma."

Đau khổ nhất khi nhận ra lúc quá muộn, tuyệt vọng nhất khi biết rằng không thể thay đổi, đẩy một người xuống vực sâu vô tận. Khí thế màu đỏ đen xông lên tận trời, đất trời rung chuyển, mặt trời bị mây đen hoàn toàn che phủ, không để một tia sáng nào lọt quá.

Bánh xe vận mệnh cũng từ đây lệch khỏi vòng quay định sẵn.

Bỗng nhiên Tiểu Vũ nhớ tới một thứ, đó là một đóa hoa, một đoá hoa xinh đẹp, ánh mắt nàng sáng lên. Tiểu Vũ lập tức thuấn di thoát ra, nhưng khí kình quá lớn làm nàng không thể tiếp cận gần hơn, chỉ có thể gấp gáp lên hét về phía Đường Tam, cố gắng thức tỉnh hắn.

"Ca! Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Tiểu Mặc có Tương Tư Đoạn Trường Hồng!!"

Tương Tư Đoạn Trường Hồng khi ấy đã nhận y làm chủ, sau khi Đường Mặc hóa về bản thể thì rơi ra. Chỉ là lúc đó cảm xúc đánh quá sâu, chuyện cũng đã qua một thời gian, không ai nhớ đến.

[Đấu La + Kiếm Tam][Song Đường] Tẩy trắng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ