1

107 23 4
                                    


1.

Lang lên Hà Thành vào một ngày đầu thu tháng chín. Trời trong vắt, cao rộng với những đám mây trắng xốp uốn lượn trên nền xanh.

Trong tay cậu sinh viên trẻ chẳng có gì nhiều, ngoài một chiếc vali cỡ vừa - chỉ nhét đủ đôi ba bộ quần áo, mấy mớ rau và ít hoa quả.

Cha mẹ không theo cậu lên trọ được. Ở quê bận, nhiều việc lắm. Lương công nhân ba cọc ba đồng, vốn chẳng dư dả gì. Nay lại phải nuôi thêm một sinh viên trên đất Hà Thành xa hoa đắt đỏ, đã khó lại còn thêm cơ cực. Nào dám nghỉ dăm hôm nửa buổi. Tiền cả đấy.

Cậu trai lủi thủi một mình giữa bến xe khách. Cậu vò chặt tờ tiền nát trong tay, khẽ thở dài. Thời đại phát triển, giờ ít ai dùng tiền mặt. Nhưng cha mẹ cứ dúi vào tay Lang, họ không yên tâm nếu trong người cậu không có tiền. Nếu Lang có một cái gì đó trong người, dù lên Hà Nội, cũng không sợ bơ vơ.

Cậu quệt nước mắt. Leo lên con xe khách sáu chỗ, ngồi chen chúc với người ta. Dù có tiếc tiền cha tiền mẹ gửi, cũng không giữ nổi trong người. Cậu dựa vào cửa kính, nhìn chiếc xe bon bon vượt từ đường đất đến tận đường cao tốc. Những hàng cây đung đưa, vùn vụt trôi khỏi tầm mắt.

Một cây, hai cây, ba cây...

Bất tận.

Quá dài.

Quá xa xôi.

Vài chục cây số. Nhưng với cậu thiếu niên lần đầu rời khỏi miền quê của mình - nơi chỉ có những ngôi nhà thâm thấp, lưa thưa nhưng gần gũi nhau như anh em ruột già, nơi có những dải lúa bát ngát, chạy dài tít tận phía chân trời xa.

Nhắc đến lúa, Lang nhận ra cậu rời nhà khi mùa lúa đương chưa chín. Mới chỉ đầu vụ thu đông. Những cây lúa cậu trồng vẫn chưa lớn hết. Liệu chúng còn đủ sức đợi cậu không? Và liệu rằng cậu có thể trở về khi lúa trổ bông, đổ vàng nặng trĩu trên cành lá không?

Lang nhắm mắt. Vẫn đếm theo nhịp.

Một cây. Hai cây. Ba cây...

Hà Thành xa quá.

Cậu không thể thấy.

Không thể thấy đường về nhà.

.

Lang đáp xuống trước cổng trường là vào lúc 10 giờ 35 phút. Cậu xuất phát từ lúc 8 giờ sáng. Sau hơn hai tiếng rưỡi, vài chục cây số mới tới nơi.

Đột ngột tiếp xúc với cái nóng khiến Lang rùng mình. Cậu day day hai thái dương, thở khẽ. Nắng Hà Thành gay gắt, dù đang độ thu vẫn ngưỡng tưởng như hè chưa cạn.

Cậu xách ít đồ của mình đi gọn vào một góc, kiểm tra lại một lượt, rồi mới yên tâm mở điện thoại ra coi. Thường thì Lang không quan tâm lắm mấy chuyện này đâu. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ học xa nhà, hay rời khỏi miền quê của mình. Cậu cũng đâu có gì quý giá cho người ta lừa gạt đâu.

Nhưng con chim trong lồng là con chim chết, phải không? Cha mẹ không muốn Lang bị bó buộc trong bốn bước tường, hay bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Không muốn cậu phải quanh quẩn trong những con đường đất, đường đá. Ngày nhìn nhiều nhất chỉ là đôi ba chiếc xe máy, vài cái xe đạp. Ô tô à? Cũng có. Nhưng nó như chuyện trong mộng, nhìn vào, gần nhau đến thế lại như cách nhau hai thời đại. Lang là đứa thông minh, không phải kiểu học giỏi hay do chăm chỉ, là thông minh đến từ cốt cách và tư duy. Đại bàng thuộc về bầu trời, không thể mãi níu nó trong bàn tay.

[ NagiReo] Hà Thành và Những niềm đauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ