[LeeChan x Y/n]
." Chàng tỏ sáng như ánh hào quang".
." Chỉ tiếc là, tôi không thể mãi bên cạnh chàng".
----------------------------------
Sau khi vẫy tay chào các bạn nữ sinh, Lee Chan hay được gọi là Dino cùng các thành viên còn lại của đội bóng rổ bước vào trong.
Anh đội trưởng từ từ đi đến đưa vào tay cậu một sấp thư dày cọm do các nữ sinh gửi động viên trước khi lên thi đấu vào tuần sau. Cậu ôm đống thư đặt lên bàn.
Bỗng đội trưởng lại đưa ra một lá thư khác. Nhướng mắt ra hiệu cho cậu nhận lấy. Cậu thắc mắc nhận lấy lá thư rồi nhìn anh khó hiểu.
-" Lá thư này là sao?"
-" Là của con bé Kim Mi Eun gửi chú mày đó."
-" Kim Mi Eun?! Sao hôm nay cậu ta không đến mà lại gửi thư?...nhạt nhẽo chết mất!"
-" Thì chú mày cứ đọc, nó gửi hôm qua nhờ hôm nay anh đưa giùm đó. Thôi anh đi trước đây!"
-"Ok, đi cẩn thận."
-" Ừm."
Chan nhìn vào lá thư trên tay. Cậu không hiểu hôm nay sao cô ta không đến mà lại gửi thư, không biết con nhỏ đó lại muốn giở trò gì nữa đây.
Cậu bất giác mà cười nhẹ. Seung Cheol đứng một bên nhìn thấy liền buông lời trêu chọc.
-" Này này, đọc thư của ai mà trông có vẻ vui thế hả? Hôm nay chú mày cũng biết cười rồi à?"
-" Thôi thôi, đừng có mà trêu như thế! Là thư của Mi Eun."
-"Chẳng phải lúc trước hay cau có khi nhận thư của người ta còn trách móc người ta phiền phức hay sao? Hôm nay cười là có ý gì đây?"
-" Em cười khi nào? Không có ý gì cả đừng có mà đồn bậy."
-" Hehe anh chọc chút thôi mà!! Chuyện riêng của chú mày anh chẳng cần đếm xỉa."
-" Phải chi được vậy thì tốt!"
Cậu cười khổ trước Seung Cheol. Dù miệng luôn chối bỏ cái cảm giác lúc nãy, nhưng cậuvui là thật đấy lần đầu tiên cậu thấy vui khi nhận thư của Mi Eun.
Cậu tò mò không biết trong thư có gì liền mà mở ra xem. Hôm nay, không giống thường ngày bức thư ngắn đến lạ nó chỉ có vỏn vẹn vài chữ:" Ở công viên, tớ đợi cậu!"
Lee Chan thấy thế liền không hiểu, thường ngày một bức thư dài cậu còn chẳng thèm động đến huống hồ chi là xem qua.
Thế mà hôm nay chỉ vì vài chữ ngắn gọn đã khiến cậu chạy ngay đến công viên để tìm Mi Eun. Một cảm giác bất an đến khó tả làm sao.
Cậu bắt taxi đến ngay công viên đi vào trong thì cậu đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở đằng xa. Cậu thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô ta vẫn ổn chắc là bản thân đã suy diễn quá sâu xa.
Cậu chỉnh lại bộ dạng lạnh lùng như thường ngày bước chậm rãi về phía Mi Eun. Cô nàng dường như cảm nhận được liền xoay người lại ánh mắt hướng về phía cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Seventeen] Em Đâu Rồi? Ánh Sáng Của Tôi
RomanceMột ngày... Một tuần.. Một tháng... Một năm... "Tôi nhớ em quá." Những mẫu truyện ngắn SE về các cp Sebong nhé