một đêm tối nọ, điền chính quốc ngồi trên sofa hí hoáy viết tên lên thiệp cưới. mấy tuần nữa thôi là đám cưới của em và lưu chấn luân diễn ra, mấy tuần nữa thôi là điền chính quốc em về nhà chồng mất rồi.ngồi viết tới viết lui, đến tấm thứ mười thì em gục xuống bàn bật khóc. tất cả tấm thiệp đều đề tên một người duy nhất - kim thái hanh.
ai trong chúng ta đều sẽ có một mối tình đầu khó phai, và cả em cũng vậy. em có thái hanh, người em yêu nhất, người tổn thương em nhưng em vẫn cố chấp dâng cả con tim.
em thích hanh lắm chứ, nhưng hanh không thích em thì em đành chịu, hanh không thương em em không ép được đâu.
đúng thật là,
tình em với thái hanh chỉ là một phía, chẳng bao giờ thêm một phía thứ hai.
kim thạc trân cùng lưu chấn luân bước vào, nhìn cậu em nhỏ hai người nâng niu bật khóc, lại nhìn mấy tấm thiệp ngỗn ngang trên bàn chỉ toàn cái tên kim thái hanh thì cả hai chỉ biết im lặng.
điền chính quốc thương kim thái hanh đến nghẹn lòng.
"chính quốc, em lại nhớ thái hanh sao?"
điền chính quốc bừng tỉnh khỏi đôi dòng suy nghĩ, lau nước mắt nhìn thạc trân và chấn luân mang vẻ mặt đầy lo lắng, em chỉ cười trừ rồi đáp.
"em nhớ một chút thôi ạ, không sao đâu. mà anh luân có mời anh hanh không? em muốn biết để chuẩn bị."
chấn luân tiến đến xoa đầu cậu em nhỏ hơn mình ba tuổi. điền chính quốc là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, anh vô cùng thương chính quốc. cả hai cưới nhau chỉ vì ba mẹ anh và chính quốc cứ liên tục thúc dục, lời hứa hôn năm cả hai còn nhỏ xíu buộc phải thực hiện nên mới có hôn lễ này.
tuy nhiên anh đã có người anh thương, cả chính quốc cũng vậy nên cả hai quyết định cưới nhau để đối phó với ba mẹ hai bên, sau nửa năm thì đường ai nấy đi.
"anh có mời thái hanh, chỉ là cậu ta bên nước ngoài không biết có chịu về hay không thôi."
điền chính quốc nghe đến hai mắt liền sáng rỡ. tình yêu của em sang pháp 4 năm rồi em chẳng gặp. em tự nói với lòng có dịp rồi thì phải nhìn cho thật kĩ, để thái hanh đi nữa em lại ôm nỗi nhớ một mình em thôi.
"em cảm ơn anh nhé! thật mong thái hanh sẽ trở lại. em nhớ quá anh ơi."
thạc trân nhìn cậu em nhỏ mới mấy câu trước nói nhớ một chút, quay đi quẩn lại mấy câu sau đã than nhớ quá rồi liền bật cười rồi xoa đầu chính quốc.
"em đó, gặp người ta trong đám cưới mình mà vui thế hử? chính quốc đáng yêu không thấy buồn sao?"
điền chính quốc chun mũi cười cười hì hì.
"buồn thì buồn chứ, nhưng em nhớ thái hanh mà, được gặp anh ấy em phải vui chứ buồn sao được. với cả, thái hanh là người dễ thương cảm, em phải cười để anh ấy chẳng thấy có lỗi với em. dù sao anh ấy không yêu em nhưng cũng đã giúp đỡ em rất nhiều mà."
"nói bao nhiêu lần cũng vậy, toàn nghĩ cho người ta thôi."
thạc trân vừa nói vừa đưa tay cốc mái đầu tròn tròn đang lắc qua lắc lại một cái. đúng là mê hết chỗ nói, nghe tên người ta thôi đã vui đến vậy rồi.