Đã một năm trôi qua kể từ ngày các shinkenger tiêu diệt Dokoku, nên ai cũng đã có 1 cuộc sống riêng mình.
Ruynosuke đã quay trở lại với con đường nghệ thuật Kabuki, Kotoha thì trở về ngôi làng của mình và chăm sóc cho chị gái, Genta anh vẫn cố gắng chinh phục sushi 3 sao của mình, Moko thì bay sang Hawaii để ở bên cạnh gia đình, Chiaki thì vẫn cố gắng trên con đường học vấn của mình.
Còn vị thiếu chủ thứ 19 của gia tộc Shiba, sống trong 1 ngôi nhà rộng rãi, cùng với quản gia Kusakabe và các chú hắc nhân, nhìn lại ngôi nhà chợt nhớ đến những năm tháng trước, ngôi nhà này chứa đầy những tiếng cười làm cho ngôi nhà dần ấm áp hơn. Còn bây giờ thì mỗi người một nơi, nhưng họ vẫn luôn nhớ về nhau cơ mà.
Một nơi nào đó ở một vết nứt khá lớn phát ra 1 luồng ánh sáng màu đỏ và 1 con mắt nhìn ra phía mà nhân loại đang sống.
" Lần này chắc chắn thế giới này sẽ bị ta nhấn chìm xuống đáy sông sanzou, bọn shinkenger nếu ta có chết vẫn sẽ kéo tất cả các ngươi theo haha haha" -giọng nói của ayakashi phát ra từ khe hở dẫn đến dòng sông sanzou, giọng nói của tên đó chứa đầy sự căm ghét và giễu cợt thật đáng sợ.
Tại trang viên nhà Shiba
Takeru đang ngồi dưới mái hiên nơi mà các shinkenger đã từng tập luyện, quản gia kusakabe từ bên trong đi ra thì nhìn thấy Takeru đang ngồi đó liền đi đến.
" con lại ra đây ngồi hóng mát à"- chú vừa nói rồi đi đến chỗ Takeru, làm cho anh quay sang nhìn chú kusakabe, " mỗi lần ra đây nhìn lại nơi này thật hoài niệm mà haha"
" rất nhiều kỉ niệm chú nhỉ" -nói xong anh lại nhìn về phía các hình nhân, đúng thật là nhiều kỉ niệm, trải qua biết bao nhiêu trận chiến, bao nhiêu ngày vui buồn và có cả những cuộc hiểu lầm, nhưng mà nhờ đó họ càng ngày càng thân với nhau hơn.
"Chẳng biết mọi người như thế nào rồi nhỉ?" -giọng chú kusakabe có chút thắc mắc.
" chắc là mọi người vẫn hạnh phúc mà chú"- anh trả lời.
" đúng vậy nhỉ, mà nhìn lại người khiến chú phải lo lắng nhất chắc bây giờ cũng đã trưởng thành và không còn quậy phá nữa nhỉ hahaha"- giọng nói của chú có chút vừa mừng vừa vui.
Thật sự trong lòng của anh bây giờ đang nhớ về cậu nhóc đó, không biết một năm qua nhóc ấy sống thế nào, có khỏe không, ăn uống có đầy đủ không, mà khoan đã anh đang nghĩ cái gì vậy nè, tiêu rồi chẳng lẽ anh bắt đầu thích nhóc ấy thật rồi sao, mà lỡ như nhóc ấy có người thương bên cạnh rồi sao nhỉ?, khó quá bỏ qua đi.
Ở nơi khác
" đến lúc để các ngươi ngày càng đau khổ rồi hihihihi"- hắn chui ra từ 1 khe hở gần đó rồi bắt đầu phá hoại.
Reng reng reng
" chuyện gì vậy"- Takeru đứng dậy chạy thật nhanh vào đại sảnh, anh nhìn chằm chằm vào chiếc chuông đang reo kia.
Các chú hắc nhân chạy ra mang theo 1 chiếc bản đồ và chú Hikoma cầm 1 chiếc que gỗ lên và nói.
" ở đường 129 phố kimaru "- chú Hikoma vừa nói xong lại trầm ngâm 1 chút.