Chương 87

1K 79 5
                                    

Lam Duyệt bị bắt được đi tới trước mặt Lam Vong Cơ, co ro cúm rúm quỳ xuống.

Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống nó, không nói một lời, Lam Duyệt nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cha mình một cái, sợ tới mức lập tức lại cúi đầu.

Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay nói: "Duyệt nhi, ngươi đã thấy cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Duyệt đỏ bừng, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhau, trong mắt là biểu cảm một lời khó nói hết.

Ngụy Vô Tiện ho khan vài tiếng, nói: "Duyệt nhi, ta biết, trong Cô Tô nhà ngươi ấy mà, e rằng thiếu một loại, ừm ...... giáo dục nào đó, khiến cho ngươi đối với những việc .... thế này của cha và nương, có sự tò mò đặc biệt, chuyện này, cha và nương cũng sẽ không trách ngươi. Như vậy, ta sẽ giải thích một chút nhé, khi Càn Nguyên và Khôn Trạch thích nhau thì sao, là sẽ ......"

Mặt Lam Duyệt thoạt nhìn đỏ bừng đến mức sắp nhỏ máu, xua tay hoảng hốt nói: "Không, không phải, a nương! Con không phải cố tình muốn nhìn trộm cha và nương! Con, lúc con tìm được thì hai người đã, đã ...... ở trên mặt đất ......"

Xung quanh là một sự im lặng.

Ngụy Vô Tiện lại ho khan một tiếng, tự hào nói: "Ừ! Đúng ha! Ta biết con trai ta đã xem qua Xuân Cung, nhất định không cần tò mò loại chuyện này." Bị Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua, chuyển đề tài nói: "À, tóm lại. Cha và nương yêu thương ngươi, là kiểu rất yêu thương, năm đó nương mang thai ngươi, là cam tâm tình nguyện, là kết tinh tốt đẹp của cha ngươi. Còn nữa, dưới tình huống của Loạn Táng Cương lúc ấy, cho dù không phải vì ngươi, vẫn còn có Âm Hổ Phù, còn có đám người Giang Trừng, bất kể thế nào, ta cũng khó tránh khỏi một kiếp, so với bọn họ, ta thà rằng vì ngươi. Duyệt nhi, ngươi có hiểu được không? Ngươi là bảo vật trong lòng cha và nương, chúng ta nói thế nào cũng sẽ không có không cần ngươi."

Lam Duyệt không biết từ khi nào, hai mắt đã đỏ hoe, la lớn một tiếng "A nương" rồi nhào tới, Ngụy Vô Tiện ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc mềm mại của cậu.

Đợi Lam Duyệt khóc xong, cũng ôm xong rồi, lau khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nó, lại nói: "Cho nên ngươi không cần lo lắng sau này đệ đệ muội muội sẽ đẩy ngươi ra rìa, ngươi mãi mãi là tiểu bảo bối mà cha và nương thương yêu nhất, biết không?"

Lam Duyệt vốn chỉ là "hu hu hu" vài tiếng, nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy, chẳng những không bình tĩnh lại, ngược lại "Òa" lên một tiếng càng khóc dữ hơn.

Ngụy Vô Tiện luống cuống tay chân: "Đây là làm sao? Khóc như thế này, bao lớn rồi, xấu hổ hay không hả?"

Mấy ngày nay, Lam Duyệt nghĩ đông nghĩ tây, miên man suy nghĩ một đống thứ, chính mình cũng không nói rõ là vì sao, trong lòng luôn có thứ gì đó lơ lửng không rơi xuống, vì thế, càng thường xuyên giở trò đùa nghịch tai quái đối với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, lúc thì muốn ly gián lúc thì muốn tác hợp, làm cho gà bay chó sủa, gà chó không yên.

Vừa rồi lúc ở miếu Quan Âm, nghe Kim Quang Dao nói về cha và nương như vậy, nói là vì cha ép buộc nương, nên mới có mình, hai người cũng không phải thật lòng yêu nhau, Lam Duyệt cậu chỉ là sản phẩm của một hành động xấu xa tàn bạo, cả người cậu đều cảm thấy không ổn. Nhưng ngay lập tức, Ngụy Vô Tiện đã nhảy ra phủ nhận cách nói này.

CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ