44. The story untold (3)

142 28 0
                                    

Nửa đêm Kang Seulgi bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, cô ngây người nhìn bóng đen trước mặt, trống ngực đập dồn dập.

"Mẹ..."

Bóng hình của người đã rất lâu chưa từng xuất hiện, lại một lần nữa quay về.

Toàn thân Seulgi lạnh buốt, hô hấp như bị một bàn tay thô ráp nào đó mạnh bạo bóp siết. Một khuôn mặt đen kịt từ từ xuất hiện trong tầm mắt cô, dáng vẻ mơ hồ, Seulgi nhận ra cái bóng ấy mỗi lúc một gần, cho tới khi hoàn toàn bao phủ lên cô.

Seulgi lại một lần nữa hốt hoảng bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Cô sợ hãi sờ lên cổ mình, thở hắt ra từng hơi gấp gáp, bên tai là tiếng chuông điện thoại ồn ào vang vọng.

Nhìn người gọi đến, Seulgi bình ổn lại tâm trạng, thở hắt một tiếng rồi nghe:

"Sao vậy -"

Lời còn chưa dứt, tiếng khóc rứt ruột rứt gan đã truyền tới rõ mồn một trong màn đêm tĩnh lặng.

Người kia khóc đến mức không thở được, ở trong điện thoại vang tới tiếng van nài kiệt quệ:

"Seulgi, cứu tôi..."

Mạch máu trong người Kang Seulgi đông cứng lại, cái cảm giác áp bức kinh hoàng khi bị một bàn tay bóp siết lấy yết hầu lại lần nữa xuất hiện, vô cùng rõ ràng.

Điện thoại đột ngột bị tắt, Seulgi sợ đến nỗi tay chân lạnh buốt, vì bật dậy quá đột ngột nên đầu óc chuếnh choáng một trận, còn chẳng kịp chờ đau đớn vơi đi đã vội vã rời nhà.

Đêm đó trời đổ mưa to, sấm sét rạch ngang màn trời như một nhát dao cứa qua cổ họng, giống như muốn cắt đứt đi tia hi vọng sống sót của một sinh mệnh.

Kang Seulgi ngồi trên taxi, liên tục gọi vào dãy số của người nọ. Từ đầu đến cuối, đầu dây bên kia chỉ là một tràng tiếng tút dài đằng đẵng.

Cho đến khi ở trong màn mưa tầm tã kia xuất hiện một bóng người yếu ớt.

Tà váy trắng lấm lem bùn đất, một đường rách dài kéo tới tận đùi khiến chiếc váy trở nên tả tơi vô cùng. Seulgi run rẩy nói dừng xe, mở cửa bước ra ngoài cơn mưa, mỗi một bước chân lại gần, cô lại cảm nhận được bóng đen phía sau mình đang ngày một kề cận.

Ác quỷ bủa vây lấy người kia, rồi lại quấn siết lấy cô.

Gương mặt Park Jiwon trắng xanh như màu giấy, hai mắt sưng bầm, khoé môi bị rách ra một mảng lớn. Người con gái cứ như vậy bước đi trong mưa, ngây ngây dại dại nhìn về phía trước.

Seulgi gọi cô một lần, Park Jiwon không nghe thấy.

Gọi đến lần thứ hai, vẫn không nghe thấy.

Cho đến khi bị kéo vào lồng ngực của ai đó, Park Jiwon không nhịn được vùng vẫy kịch liệt, Kang Seulgi đưa tay ấn đầu cô ôm vào lòng, đầu vùi vào hõm vai Seulgi, lúc này người nọ mới khóc rống lên.

"Cút đi! Đừng chạm vào tôi, không, không..."

Seulgi nghiến chặt khớp hàm, ép cho cơn thịnh nộ điên cuồng sắp nổ tung trở về trong lồng ngực. Cô đỡ lấy thân thể lung lay của Park Jiwon, nghe tiếng khóc đầy ám ảnh vang lên bên tai.

[SEULRENE] Tiêu Khiển (MA-18)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ