6. Hyunjin's Fifth Entry

77 6 0
                                    

Minnie,

Lạy chúa, phần trước giống như là lời công kích tiêu cực vậy. Nhưng mình thề là mình không giận cậu. Không có gì để tức giận cả.

Hơn nữa mình không bao giờ có thể nổi giận với cậu.

Ít nhất thì chưa từng, tính đến ngày hôm nay.

Hôm nay, cậu ghé qua ăn tối cùng gia đình mình.

Mình đã nhờ cả nhà giúp mình chọn trang phục. Sau đó, mình muốn phát khùng khi thấy căn phòng bừa bộn của mình ngay trước giờ hẹn 30 phút.

Yeji nói với mình rằng mình hơi làm quá lên trong khi đây chẳng phải lần đầu tiên cậu ghé qua.

Nhưng mình cho rằng nó quan trọng.

Mình chưa bao giờ mời cậu tham dự bữa tối một cách (gần như) trang trọng như lần này. Và vì mình là người chủ trì, mình phải trông thật chỉn chu. 

Mình sẽ không bao giờ chỉn chu được như cậu bởi vì cậu bẩm sinh đã như thế rồi nhưng ít nhất thì mình đã cố gắng.

Tuy nhiên kể cả khi đã tạm thời hài lòng với mọi sự chuẩn bị cho tối nay, mình vẫn lo lắng bồn chồn khi chuông cửa reo.

Yeji đề nghị sẽ giúp mình đón khách nhưng mình biết tỏng là con bé chỉ muốn giả vờ khách sáo nên mình đã chạy tới cửa trước em ấy.

Mình chăm chú nhìn lại bản thân trong tấm gương gần đó, cố gắng đảm bảo mình trông thật ổn, nhưng càng nhìn càng lộ ra nhiều khuyết điểm nên mình quyết định bỏ cuộc và quay ra mở cửa.

Thứ tuyệt vời đầu tiên mình thấy là nụ cười của cậu.

Sau đó là đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng ngay khi nhìn thấy mình.

Trông cậu đẹp hơn cả những gì mình tưởng tượng.

Mình cứ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, không buồn nhúc nhích.

Giọng nói nhẹ nhàng của cậu đưa mình trở lại thực tại lúc cậu trêu chọc rằng mình là một người chủ trì tồi, không muốn mời khách vào nhà. Mình chỉ biết cười xòa nhưng thành thật mà nói, cảm xúc của mình lúc đó không đơn giản như những gì mình thể hiện ra.

Bữa tối gần như hoàn hảo. Gần như, chỉ bởi vì Yeji có vẻ không biết cách cư xử tử tế là như thế nào.

Cậu ăn rất ngon, cậu thoải mái trò chuyện với ba mẹ mình. Mình có thể thấy được mà không cần cậu phải nói ra.

Tại sao mình cứ phải để ý nhiều như thế nhỉ? Chính cậu đã từng nói nơi này là "ngôi nhà thứ hai" của cậu rồi mà.

Còn cậu đó, cái cậu kì cục kia, tại sao cậu lại gọi ba mẹ mình là "ba", "mẹ" chứ? Mình đã rất sốc nhưng sau đó mình nghĩ là mình yêu điều đó.

Cậu đã giúp mình dọn dẹp và rồi chỉ có chúng ta và cô em gái phiền phức của mình ở trong bếp. Mình không nghĩ là mình cần tường thuật lại những lời nói nhảm của con bé. Chúng ta đã có thể phớt lờ chúng. Nhưng khi Yeji nói quá nhiều, mình đã bực bội túm tay cậu và tuyên bố rằng tụi mình sẽ lên phòng. Lúc ấy mình quá xấu hổ và hét lớn, may mắn là chúng ta đã trốn thoát trước khi con bé nhận thức được vấn đề và tiếp tục cãi lộn với mình. Đúng hơn thì mình đã chạy trốn và ép cậu theo cùng.

||seungjin - trans|| on the outsideNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ