4. Bánh xe và bánh mứt

333 40 11
                                    

9. Bảo Khang (23 tuổi) - Hàng xóm Thanh Pháp. Sinh viên + giao hàng công nghệ.

10. Đức Trí (24 tuổi) - Anh ruột Bảo Khang. Freelancer, tốt nghiệp Sư phạm Toán.

11. Thanh Tuấn (36) - Bạn thân Tất Vũ từ thời cởi chuồng tắm mưa. Mở quán caffe tại gia.

-----

Trăng thanh tĩnh mịch, gió lay ngọn cỏ.
Một chiếc tay côn, hai thằng đực rựa đứng tồng ngồng giữa quốc lộ.

"Đụ má tụi mày lủi bụi nào rồi?"

"Qua cầu quẹo trái đi thẳng..."

"Tao nói cây cầu ở gần ngã ba ấy, mày biết cái ngã ba không?!"

"Thôi phắn mẹ mày đi! Kêu thằng Bảo dừng xe đưa máy nó tao nói chuyện. Nhanh!!"

Cúp máy. Công Hiếu vuốt mặt nhăn trán, bất lực "Má, chơi với nhau bao lâu tại sao giờ tao mới biết thằng Bảo bị quáng gà và thằng tró Dũng mù đường nặng vãi loằng vậy?" hắn cảm giác như vừa tốn calories nửa cuộc đời trong 20 phút chỉ để chỉ đường cho hai thằng cu ngớ ngẩn này.

"..."

Đình Dương thở dài, bắt đầu hoài nghi nhân sinh với quyết định của mình...

Hai tiếng trước khi chuyến xe cuối cùng rời bến, bốn thanh niên vẫn ngồi nghệch mặt trên vỉa hè nghĩ cách di chuyển về quê Công Hiếu.

"Phượt xe máy đi bây!"

Ông tổ sáng kiến, thiên tài ý tưởng, chủ xị họ Huỳnh trong một khắc nhìn lên con chiến mã thân thương đã thốt lên như thế.

Từ Sài Gòn về nhà hắn độ 200 cây có lẻ, hơn sáu tiếng chạy xe liên tục và hiện tại trời đã tối mịt. Đồng nghĩa họ buộc phải xé gió xuyên đêm vì đường quốc lộ không phải chỗ nào cũng có nhà nghỉ để tấp vào. Tham gia giao thông ban khuya tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, chưa tính đang đợt cao điểm đổ xô giáp Tết. Kiểu gì cũng thấy điều này không hề khả quan chút nào hay nói huỵch tẹt là điên bỏ mẹ.

Đó là những gì xổ ra trong đầu Đình Dương sau khi nghe lời tuyên bố dõng dọc từ Công Hiếu.

Nhưng tiếc thay chỉ mình nó nghĩ thế.

Thử hỏi còn có thể trông chờ gì ở tổ hợp một thằng vô tri và hai tên già trẻ trâu liều mạng?

"Chơi luôn, bố mày lại sợ quá!"

"Lần đầu em đi xuyên tỉnh bằng xe máy luôn.
Cứ như mấy phượt thủ trên tiktok ấy, ngầu đét!"

"Thằng Bảo chở thằng Dũng theo sát tao, mỏi thì đổi tài không ngủ gục nghe chưa!"

Giữa những kẻ điếc không sợ súng, người tỉnh táo duy nhất tự khắc trở nên lạc loài...

Quay về hiện tại, Công Hiếu đang quát hết mình với cuộc điện thoại thứ hai. Đình Dương xoa tâm mi mơ mơ hồ hồ. Đã nghèo còn phải mắc cái eo, đã thất tình nẫu ruột còn gặp mấy ông hâm dở. Chừng nào mới tới nơi đây?

.

Ráng chiều 27 Tết.

Bầu trời quang sáng, cả xóm vườn như được phủ một tấm màn nắng trong suốt. Thanh Pháp rảo bộ về từ chợ, vừa đi vừa thu hết không khí những ngày cuối năm vào mắt. Khung cảnh thân thương làm lòng em dễ chịu không ít.

Về Nhà Ăn TếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ