Chap 23. Mình là một người hạnh phúc

1K 69 18
                                    

Những tia nắng chiếu qua khe phòng làm KyungSoo chợt tỉnh giấc. Mở mắt ra nhìn xung quhắn, tất cả bao quhắn cậu chỉ là một màu trắng. KyungSoo liếc nhìn xung quhắn, nhìn xuống phía dưới, MinSoo đang ngủ gục bên cạnh giường bệnh của cậu.

" MinSoo..." KyungSoo nhẹ nhàng gọi

MinSoo đang mơ màng, bỗng bị giọng nói của KyungSoo làm giật mình mà mở mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ rồi nhìn KyungSoo. Đôi môi trái tim nở lên một nụ cười.

"Ba đâu? Sao anh lại ở đây?" KyungSoo ngồi dậy, đưa tay lên xoa xoa đầu.

"Ba và Park ChanYeol đều được đưa đến phòng hồi sức rồi. Cả hai người họ đều qua được lần này, thực sự là ông trời phù hộ." Minsoo mỉm cười.

" Vậy còn hắn ? Sao hắn lại ở trong này?" Nghe được câu trả lời của cô, KyungSoo mới bớt đi phần nào lo lắng.

" Cái này thì phải chờ kết quả của bác sĩ. Em cũng không biết sao anh lại ngất nữa. Chắc là do mệt mỏi. Anh muốn đi thăm hai người họ không?"

KyungSoo nhẹ nhàng gật đầu rồi bước xuống giường,Minsoo với lấy chiếc áo khoác lên cho cậu. Cả hai anh em cùng đi đến phòng bệnh của ba trước.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi vài bên trong cậu ngồi xuống cạnh giường của ông KyungSeok, mỉm cười hạnh phúc. Từ nay cậu có thể cùng ba sống chung, còn cả cô em gái Minsoo nữa. Một nhà ba người, sống thật hạnh phúc

Minsoo ngồi bên cạnh, rót một tách trà nóng đưa cho KyungSoo. Nói nhỏ:

" Ba lúc nãy mới tỉnh lại, ba lo cho anh nhiều lắm đấy!"

KyungSoo gật đầu không nói gì. Cậu thực sự chẳng biết nói gì hơn nữa. Sau tám năm, bỗng dưng tất cả mọi thứ đã mất đều trở về với cậu. Từ người ba đã vứt bỏ cậu và mẹ, cả cô em gái cùng cha khác mẹ với cậu nữa, ông trời quả thực thương cậu hết mức. Lấy đi của cậu người mẹ, nhưng bù lại cho cậu là một cô em gái vô cùng tốt. Không những vậy, ông còn cho cậu một người dám hi sinh bản tgaan vì cậu, có thể vì cậu mà làm tất cả. Đúng ra cuộc đời của KyungSoo lại vô cùng hạnh phúc.

" Em ở đây với ba đi. Phòng Park ChanYeol ở đâu? Anh qua đó một lúc." KyungSoo bây giờ mới nhớ ra còn cái con người kia nữa.

" Đi thẳng là đến" -Minsoo nói ngắn gọn một câu mà làm cậu chẳng hiểu gì cả, mặt cứ ngơ cả ra làm Minsoo buồn cười tiếp tục nói- " Ý em là phong bệnh đối diện đó" Minsoo chỉ tay về phòng bệnh đang đóng kín cửa đối diện kia. Cười hì hì.

" Còn cười được nữa. " KyungSoo giờ mới hiểu, cốc nhẹ lên đầu cô em gái.

Cậu bước ra khỏi phòng ba, đi đến phòng đối diện. Nhẹ nhàng mở cửa, hắn vẫn còn ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền, trông đẹp như một thiên sứ vậy đó. Cái tên này đến cả khi bị đánh bầm tím cả mặt mà vẫn còn rất đẹp đến như vậy sao? Park ChanYeol nhà hắn muốn giết chết con mắt KyungSoo luôn rồi. Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường hắn đang nằm, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lọn tóc bết trên trán hắn.

[Longfic] [ChanSoo] Love and Hate (End)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ