Chap 40: Một câu chuyện buồn

484 27 2
                                    

Becky lao như một mũi tên ra cổng công ty, mưa trắng xoá ngập bầu trời, đứng cách một mét không nhìn thấy mặt nhau, chẳng hiểu sao Becky vẫn có thể dễ dàng bắt taxi, tài xế là một ông hay chuyện, miệng huyên thuyên hỏi sau khi nghe địa chỉ Becky muốn đến.

- Ôi cô có người thân nằm viện à?
- Cô bị ướt hết rồi còn vào viện chi mà gấp thế?
- Cô may mà bắt được xe tôi đấy!!!
Bla bla bla...
Becky thật sự không thể nghe nổi ông ta đang nói gì, tai ù ù, mắt nhạt nhoà nước, nước mưa sao mà mặn thế? Đáng lẽ phải nhìn xem mã số taxi của ông ta để sau này tránh xa ra mới đúng.
Becky dùng hết sức bình sinh lao như bay vào bệnh viện không cần lấy tiền thừa, đến đúng khoa, nhìn đúng tấm biển ghi số phòng giống y trên tờ giấy Becky đang nắm chặt.
Nhưng... Càng đến gần, bước chân càng chậm chạp như đeo thêm ngàn cân đá... Rồi khi đứng ngay trước cửa căn phòng, căn phòng màu trắng đầy mùi thuốc sát trùng, đặt bàn tay lên cánh cửa gỗ màu cánh gián, không dám vào...
Đứng đó chết trân, hệt trời tròng, bàn tay run run, đôi vai ướt mềm vì những giọt nước mưa bướng bĩnh. Cúi đầu, im bất động nhìn xuống mũi chân, như tên tội phạm ăn năn trước vành móng ngựa. Cứ như thế, tưởng chừng đến khi thời gian kéo dài ra vô hạn, tưởng chừng Becky có thể đứng cho đến khi biển cạn đá mòn, không thể bước vào cũng chẳng thể rời đi.
Tự thấy bản thân mình vừa tồi tệ vừa hèn nhát, tại sao mình không chết khuất đi cho rồi.
- Đã đến rồi sao chưa vào? - Một tiếng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, Becky điếng hồn, ngoảnh đầu lại...
Trên đời này, có những cuộc gặp gỡ, rồi ra đi, rồi lại trùng phùng chỉ vì một lí do duy nhất, ví như Becky và Yon... Lí do duy nhất ấy là Freen , mãi mãi là Freen.
Tại sao chị đứng giữa hai người như một loại thuốc phiện khó cưỡng như thế? Hai kẻ nghiện cùng chăm chăm nhau một liều thuốc duy nhất, vậy sau cùng chỉ có thể một kẻ ngậm ngùi cắn răng, đợi cơn đau hoành hành cắn xé từng tế bào thần kinh, đến chết lần chết mòn mới thôi.
- Anh...
Yon cười nhẹ, như đã dự đoán trước rằng Becky sẽ đến nên chẳng tỏ vẻ bất ngờ, điềm đạm mở cửa đi vào.
Lucy ngẩng đầu nhìn lên, lúc đầu chẳng bận tâm vì có lẽ đoán biết anh Yon lên, anh đặt bình nước ấm lên bàn. Cuối cùng, đôi mắt dừng lại nơi người theo vào cùng anh, có chút ngỡ ngàng.
- Bác sĩ vừa tiêm thuốc cho Freen , mới ngủ mê.
- Ừ, hay Lucy về công ty lo việc đi, cả Freen và Lucy cùng ở đây sao được, anh cũng về nhà Freen lấy một chút đồ đạc.
Lucy gật đầu, lướt ánh mắt e dè qua Becky, thở dài rời đi.
Becky đương nhiên không có thời gian để ý Lucy , vì tất cả tâm tưởng đều tập trung hết lên người nằm trên giường, gương mặt chị xanh xao hao gầy, đôi mắt trũng sâu khép chặt, lúc ngủ mê mà đôi chân mày chị vẫn dính vào nhau đau đớn, cổ tay bé nhỏ trơ khớp xương, còn phải gánh chịu cùng lúc mấy mũi kim tiêm để chuyền nước.
Becky tưởng như mình ngừng thở được, trái tim thắt nghẹn đập từng nhịp khó khăn, sợi dây vô hình siết đầu Becky càng về sau càng chặt, như muốn siết đến nổ tung mới thôi. Bây giờ, chỉ tha thiết muốn chạy đến bên chị, ôm sốc chị vào lòng gào khóc thật to tên chị. Rồi thì cuối cùng...
Chị... Tên chị cũng không thể nào trôi qua cổ họng Becky, không dám mở miệng gọi. Tay chân Becky bủn rủn chẳng dám bước đến, đôi mắt đỏ ngầu vì cố nén giọt nước chìm sâu. Bàn tay này... Không còn sạch sẽ, không còn trong sáng để xứng chạm vào thân thể nữ thần của chị, không thể chạm vào tình cảm băng thanh ngọc khiết của chị. Phải không?
Rốt cuộc, Becky chỉ có thể đứng ở cuối giường nhìn chị, trơ mắt nhìn từng giọt đạm trong chai nhỏ xuống, tựa máu trong tim mình rỉ ra từng giọt, nghẹn ngào.
Chẳng biết thời gian có trôi qua nơi này không? Một người thiêm thiếp, một người chiềm sâu vào nỗi căm hận chính bản thân, thể xác chị đau một, lòng Becky đau gấp mười, chị biết không? Bàn tay Becky cuộn lại, nắm chặt khiến khớp xương kêu răn rắt, móng bấm vào thịt toét máu lúc nào chẳng hay, mắt chăm chăm nhìn chị không chớp một lần
-Freen cũng ngủ rồi, để em ấy ngủ êm đi, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Tiếng Yon vang lên kéo Becky về thực tại, mới biết vẫn còn sống sót. Chẳng hiểu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vì nghẹn ở cổ họng không thốt nên lời, Becky chỉ gật đầu. Vì sao nhận lời ư? Chính Becky cũng chẳng rõ. Trong một giây phút thoáng qua ấy có lẽ Becky đã quên, cuộc nói chuyện với anh năm đó đã ám ảnh mình biết bao nhiêu năm trời.
Bên ngoài ngơi ngớt cơn mưa, Yon nhìn thấy đối diện bên đường có một KFC.
- Hay ăn chút gì đó đi.
Becky chẳng đói nhưng gật đầu.

|BECKYFREEN| |EDIT| Ánh nắng đời tôi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ