Quay đi ngoảnh lại đã không còn thấy nữ nhân áo đỏ ban nãy còn niềm nở chuyện trò với chủ tiệm giờ đã chạy đi đâu, y lập tức muốn chạy lại tìm kiếm thì chợt nghe thấy giọng nói lanh lảnh của người kia.
“Này, Thanh Huyền!’
Nghe tiếng gọi, Sư Thanh Huyền ngẩng đầu lên nhìn. Phía căn nhà đối diện, nổi bật với sắc đỏ tươi sừng sững đón nhận ánh trăng khuya, ngay tại lan can của tầng cao nhất, một nữ nhân với y phục đỏ rực đang ngồi vắt vẻo thổi sáo. Sắc đỏ của áo hệt như của một đóa bỉ ngạn, không chỉ không chìm mà còn đốt cháy cả màu đỏ đã phần nào phai nhạt của phông nền phía sau. Sư Thanh Huyền thầm cảm thán, quả nhiên là nàng ta biết mình đẹp nên mới làm màu như vậy.
Phi thân lên từng mái ngói và thành công đặt chân đến đứng bên cạnh Mạn Châu Sa, Sư Thanh Huyền chợt đón lấy một cơn gió thổi qua cùng hương rượu thơm lừng phía sau. Nhìn lại chiếc bàn ngập ngập đầy thức ăn vẫn còn hơi khói. Mạn Châu Sa đã rời khỏi lan can mà tiến lại ngồi xuống. Sư Thanh Huyền cũng ngồi xuống đối diện nâng bình rượu lên mà hít lấy một hơi.
“Thơm thật đấy” Sư Thanh Huyền cảm thán: “Lần đầu tiên mới gặp một loại rượu thơm đến mức này, có mùi như hoa sen vậy.”
“Ừm, rượu ủ từ hoa sen, pha thêm chút lệ chi tửu nên rất ngọt đấy."
Sư Thanh Huyền hít lấy một hơi rồi uống cạn, đôi mắt như sáng lên đầy cảm thán. Nhìn xuống bàn tiệc thịnh soạn với hàng loạt món ngon, chiếc bụng đói của y lập tức réo lên. Mạn Châu Sa múc sẵn cho y một bát cháo sườn non còn đang bốc khói. Một bữa tối đơn giản giữa không gian ấm cúng và hết mực náo nhiệt khiến Sư Thanh Huyền quên hết cái nhức mỏi cả sáng nặn bánh trôi. Mải chú tâm vào đồ ăn mà quên mất một vị trí trống ngay phía đối diện mình, Sư Thanh Huyền uống cạn giọt rượu cuối cùng mới để ý đến, lên tiếng hỏi Mạn Châu Sa:
“Người còn đợi ai ư?”
“Có đâu, chắc tại tiểu nhị sắp nhầm thôi. Cứ từ từ mà ăn, chừng nửa canh giờ nữa có lễ thả đèn đấy.”
“Phải rồi, đã bao lâu ta không tham gia lễ hội rồi nhỉ. Chà, cũng lâu lắm rồi…”
“Ngươi nói như thể đã trở thành một ông lão tuổi thất tuần ấy.” Mạn Châu Sa cười, lắc nhẹ vò rượu nhỏ trên tay rồi rót thêm rượu vào ly của mình: “Ở đời có mấy lần đợi mưa uống rượu, ngắm hoa trong mưa nên cứ thưởng thức thôi.”
“Cũng đúng nhỉ…”
Còn chưa kịp nghĩ đi đâu xa, Mạn Châu Sa đã lên tiếng trước: “Thôi, ta cần rời đi một lúc, ngươi cứ thong thả nghĩ về những hồi ức xăm xa kia nhé.”
Sư Thanh Huyền còn chưa kịp nói lời tạm biệt thì bóng dáng người kia đã biến đâu mất. Y lắc đầu cười, tiếp tục ngắm sao uống rượu.
Rõ ràng hậu vị trong khoang miệng thật ngọt, nhưng trong lòng lại dậy lên thứ vị đăng đắng khó chịu.
“Rượu đắng, liễu tàn, nay cách biệt. Chẳng gió, chẳng trăng, chẳng còn người.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[TQTP] [Song Huyền] Tương Tư
RomanceTên truyện: Tương Tư. Tác giả: Đẳng Vũ Khán Hoa (nghchuu) Cp chính: Hạ Huyền x Sư Thanh Huyền. Nguyên tác: Thiên Quan Tứ Phúc ( Mặc Hương Đồng Khứu) Nhân vật thuộc về tác giả, có thể có OOC. Mô tả: "Vị Duyên Sư chưa từng xuất hiện tại Thượng Thiê...