yunbray110:
em đây anh ơi
đừng gọi nữakarik.koniz:
cái đm
sao gọi đéo nghe?
biết bố mày lo thế nào không?yunbray110:
gọi gì gần trăm cuộc
em mà còn sống thì tỉnh cái em sẽ rep luôn màkarik.koniz:
ăn nói kiểu gì đấy?
chiều mày quá giờ mày nhờn à?yunbray110:
dạ không ạ
em xin lỗikarik.koniz:
sao rồi?
yunbray110:
đau quá
như bị ai đánh vào đầu vậykarik.koniz:
mà mày ở tầng ba mà
sao ở thấp thế còn chạy không kịp?yunbray110:
chị ly ở tận tầng tám
em gọi ly không có tín hiệu
sợ bị làm sao nên em chạy vòng lênkarik.koniz:
xong thế đéo nào thành ly nó cõng mày ra ngoài vậy hả bảo?
yunbray110:
...
thì em chạy lên tới nơi
thấy phòng bả trống không
em đoán là chạy xuống rồi nên thôi
xong em chạy ra hướng thang thoát hiểm
chả biết nữa
chắc ai làm sập cửa
nên em không mở đượckarik.koniz:
đi cúng giải hạn đi bảo
nói thật đấyyunbray110:
...
haizz
em chẳng nhớ gì nữa
mà giờ ly cũng chưa tỉnh
tệ quákarik.koniz:
hình như nó xuống phòng tìm mày không thấy đâu
chạy ra ngoài cũng không có
nên chạy ngược vào trong khách sạn tìm
mở thang thoát hiểm thấy mày nằm ở đó
mà lay mãi không dậy
nên nó gắng sức cõng mày ra ngoài
may mà ông ngất ở tầng hai
chứ tầng tám chắc ly nó bỏ mẹ mày lạiyunbray110:
...
khổ thân bả
vừa ốm dậy
tại em mà giờ thế
may không có thêm bài báo nàokarik.koniz:
anh mà là mày
tầm này có thêm bài báo nào
anh nhận luôn cho chúng nó sợyunbray110:
😑
đừng xui trẻ con ăn cứt nữa
anh
bà ly tốt dữkarik.koniz:
uh
công nhậnyunbray110:
em rất thích những người tử tế
hay anh rước bả đi
về làm chị dâu emkarik.koniz: