Dù thành công hay thất bại, đối với Takemichi mà nói, vẫn phải có công việc để duy trì cuộc sống.
Nhiều năm trước và cả hiện tại, Takemichi vẫn hằng ngày đi đến tiệm bán đĩa CD làm việc.
Người ta học đến nơi đến chốn, học để có tương lai tốt đẹp sau này. Nhưng Takemichi lại khác, thành tích việc học năm xưa của cậu không mấy khả quan, nói thẳng ra khi đang ở cao trung cậu đã bỏ học giữa chừng.
Và một kết quả như vậy Takemichi chẳng có hi vọng lắm cho cuộc đời sau này.
Mối tình duy nhất kết thúc vào thời sơ trung, vì cảm thấy bản thân không xứng đáng, cậu là người chủ động buông tay.
Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi không có gì, ngoại hình cũng chẳng màng chăm chút. Cứ đơn giản là bộ dạng của nhân viên quay quần làm việc ở cửa hàng bán đĩa.
Nếu hỏi Takemichi có hối hận những chuyện trong quá khứ hay không thì cậu sẽ im lặng. Vì từ trước đến giờ, Takemichi chẳng quan tâm về vấn đề ấy một lần, câu trả lời thế nào còn tùy thuộc vào tâm trạng.
Mà điều quan trọng của Takemichi bây giờ, vẫn có một công việc để nuôi sống bản thân ngày này qua ngày khác là đủ yên tâm rồi.
...
"Hanagaki-kun, sau khi sắp xếp lại hàng đĩa thứ năm ở tủ thứ ba, anh có thể ra về."
"Được, tôi biết rồi."
Takemichi ôm một chồng đĩa CD đi đến tủ thứ ba, sau đó phân chia để lên kệ.
Công việc mấy năm trời này đối với Takemichi cực kỳ thành thục, xong việc không mất bao nhiêu thời gian.
Thông báo một tiếng với bà chủ, Takemichi mở cửa ra về.
Nơi cậu đang ở là một khu phòng trọ tập thể, dù quan cảnh xung quanh giống như tách biệt với xã hội, nhưng chỉ cần phòng trọ không xuống cấp, tiền phòng hàng tháng không tăng, Takemichi ở đây đến cuối đời còn được.
Tắm rửa xong nằm ườn ra một lúc, Takemichi đứng dậy bắt đầu kiếm đồ ăn bỏ bụng.
"Hết mì rồi."
Nhớ ra gói mì cuối cùng đã ăn hết vào chiều qua, nói là hôm nay sẽ mua nhưng lại quên mất.
Dù không muốn nhưng Takemichi phải ra ngoài bây giờ, cậu sẽ không ngủ được với một cái bụng trống rỗng.
Takemichi thở dài, cậu mặc thêm áo khoác, rời khỏi nhà đến cửa hàng tiện lợi mua mì.
Từ đây đến đó mất hơn mười phút, Takemichi lần này mua thật nhiều mì để dữ trữ, không muốn lặp lại tình trạng hết đồ ăn phải ra đường vào buổi đêm.
Nghĩ tới mấy ngày nữa là nhận lương, Takemichi không tiếc tiền mua thêm vài quả trứng, một ít rau xanh.
Ăn mì sẽ có lúc ngán, cậu có thể chuyển sang ăn cơm với trứng và rau.
Tay cầm túi thực phẩm, tay kia đút vào túi áo, Takemichi thở ra một hơi lạnh, trở về con đường cũ.
Bước chân có phần vội vã, cậu muốn thật nhanh hưởng được hơi ấm trong căn phòng nhỏ của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MitsuTake] Màn Đêm
FanfictionKhông nghĩ nhiều về những thứ khác, Takemichi biết mình không thể quay đầu.