Minh Nhã tỉnh dậy trong căn phòng của mình dưới ánh mặt trời chỉ vừa ló dạng. Nàng vươn vai, cảm thấy người nhẹ bẫng và sảng khoái vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Minh Nhã có thể ngủ một giấc sâu không mộng mị mà cũng không bị đánh thức bởi một tiếng động nhỏ, có thể là do mấy ngày qua nàng đã tiêu hao khá nhiều năng lượng nên mới thế. Nàng chẳng thể nhớ nổi tối qua đã ngủ thiếp đi lúc nào, và ai đã đưa mình về. Khá là kỳ lạ nhưng nàng trân quý những đêm ngon giấc và chỉ vậy thôi. Cho đến khi thấy chiếc túi thơm của nàng được đặt ngay ngắn trên bàn, đoán có lẽ là Tư Đông.
Nhà của họ ở núi cao, hiển nhiên việc leo trèo hàng ngày đã luyện cho họ một thể lực nhất định. Kể cả đó là một thư sinh yếu ớt, hay bệnh vặt thì cũng không đến mức trở nên vô dụng. Nàng còn nhớ, hồi còn bé xíu nàng bị té rách cả đầu gối. Lần đầu tiên thấy máu chảy nên nàng đã quýnh quáng rồi khóc bù lu bù loa cả lên. Anh ta đã phải cõng nàng đi đường vòng (vì không thích đi cầu xích treo cho lắm) để tìm đến lão Phương nhờ băng vết thương, đến tối mịt mới về đến nhà, mà khi về đến thì anh ta cũng xỉu lăn ra đất.
Điều làm nàng lo nhất đó là, tuy sống ở làng y, nguồn thuốc thang không thiếu, nhưng lúc nào Tư Đông cũng bảo là mình mệt, mình bệnh. Thế là thế nào nhỉ? Nàng chẳng hiểu nổi, có đôi lúc còn nghi ngờ anh ta giả bệnh để chọc ghẹo nàng.
Một lá thư để bên dưới chiếc túi thơm. Từng dòng chữ nắn nót của Tư Đông dễ dàng truyền đạt ý đến nàng. Nàng không khỏi phấn khích vì hôm nay diễn ra sự kiện chính của hội Rước Sao. Chỉ tiếc là những ngày qua Tư Đông đã tốn công đi tìm nàng, hôm nay phải dành thời gian bù lại cho việc viết luận và học thuộc kinh thư nên không thể đi cùng. Một người lúc nào cũng âm thầm bảo vệ nàng, đôi lúc có khiến nàng ngạt thở, nhưng nếu không phải vì sự việc xảy ra năm đó thì mọi người đã không cần lúc nào cũng phải lo lắng.
Minh Nhã trân trọng công sức của những người quan tâm đến nàng, nhưng cũng vì vậy mà lúc nào nàng cũng cảm thấy một chút chán ghét bản thân. Phải chi nàng dũng cảm hơn, phải chi có thể đứng vững một mình, và phải chi chuyện đó chưa từng xảy ra với nàng thì có lẽ bây giờ nàng đã không phải thấy tội lỗi và ái ngại mỗi lần có người quan tâm mình.
"Hôm qua hai người đã ở đâu thế?" Vừa bắt gặp hai ông thần ở ngoài cửa, nàng liền hỏi.
"Tất nhiên là về tháp." Thời Gian trông vẫn năng nổ như thường ngày, hôm nay gửi thêm một phần ý đến sư phụ nàng. "Cụ thể hơn thì, chúng tôi đã xong việc ở đây rồi."
Thời Gian nói như thể việc ra vào tháp lúc nào cũng dễ dàng. Vậy chẳng phải hôm đó chính là nàng đã chọn tự làm khó mình đó sao?
Minh Nhã không khỏi tự cảm thấy bản thân non nớt, ngu ngốc đến nhường nào. Chẳng biết phải giấu mặt đi đâu.
"Thế hôm nay hai người đến... là để đưa tôi về sao?"
Thời Gian đánh mắt nhường phần trả lời cho Tháp Chủ.
"Ở lại lâu sẽ khiến bản thân dễ ì ạch." Tháp Chủ đưa tay ra đợi nàng. "Về thôi chứ?"
Còn nhớ lúc họ rời đi, y còn căn dặn họ đem đặc sản về... Nàng cuối cùng cũng nhận ra những món đồ linh tinh ở cái kho dưới đáy tháp là gì rồi. Chúng là đồ chơi mà Thời Gian mang về cho y. Có lẽ người này sẽ khó đối phó hơn cha mẹ, cách ngông cuồng thường ngày của nàng chắc chắn là sẽ không có tác dụng nhưng nàng vốn không nghĩ ra được nhiều cách.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tháp Vân Hương
FantasíaCâu chuyện xoay quanh hành trình tìm lại chính mình của Minh Nhã, một cô gái trẻ sở hữu khả năng chữa lành trong thế giới giao thoa giữa giả kim và công nghiệp. Chính năng lực này đã mang đến cho nàng một bi kịch không mong muốn, khiến Minh Nhã phải...