always you.

392 32 1
                                    

"Ừ, làm như thế."

"Anh Bình đập em thì sao?"

"Không sao đâu."

"Em tin anh đấy."

Kết thúc câu chuyện của đôi bên, Bùi Hoàng Việt Anh cười khẩy đi lại chỗ Thanh Bình đang đứng nói chuyện với Mạnh Dũng.

"Tài đâu?"

Thanh Bình và Mạnh Dũng cùng nói khiến Việt Anh đơ ra một lúc mới đáp lại cả hai.

"Tài...đi mua đồ rồi."

"Ờ, nó lại chạy đi nữa rồi, tao đi trước."

Thanh Bình vẫy tay không đáp, liếc nhìn gương mặt phụng phịu của người đang nắm lấy tay mình, phụt cười rồi bẹo má anh.

"Sao? Ai chọc gì?"

"Láo!"

Việt Anh nhéo tay nó, lúc nãy còn thấy nó nhìn theo anh và thằng Tài nữa mà, không biết nhòm anh hay thằng Tài nữa. Nói chung cũng buồn. Anh cùng Thanh Bình đi dạo một vòng đường phố trở về đêm, rõ là phải vui lắm vậy mà Việt Anh cảm thấy cứ gượng gạo.

Nói về tình yêu thì cũng như bao đôi khác, anh được Thanh Bình tỏ tình vào ngày valentine nhưng anh không đồng ý ngay, dù trong lòng thích người ta rõ ra mặt rồi. Tại sao? Tại vì anh biết, Thanh Bình thích thầm Tuấn Tài lâu lâu lắm rồi. Tầm một tuần sau anh mới cho Thanh Bình câu trả lời. Tới giờ cũng đã hơn 5 tháng quen nhau, anh không cảm nhận được tình cảm của Thanh Bình gì cả.

"Nước đây, đi mãi...mỏi không?"

Thanh Bình nắm tay anh giữ lại, áp chai nước lạnh vào mặt khiến anh bừng tĩnh, thoát khỏi những suy nghĩ, Việt Anh cười từ thiện, nhận lấy chai nước rồi gật đầu. Mỏi chứ.

Thanh Bình buông tay rồi ra trước cõng người kia lên lưng.

"Nặng lắm, thả xuống đi."

"Ở yên, nặng đâu mà nặng."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả!"

Có thật là nó nhỏ hơn anh không? Giờ anh thấy nó trèo lên đầu anh được luôn rồi đấy.

Ở trên lưng Thanh Bình, anh cảm thấy lưng nó to ơi là to, đúng rồi, cõng được anh thì chả to? Anh cười khúc khích. Rồi áp mặt vào lưng nó.

Mong thời khắc này...sẽ tồn đọng mãi mãi.

"Nặng lắm...mệt đấy."

"Biết rồi, vẫn cõng được chưa?"

"Ngang ngược."

"Vậy mới hợp với anh."

Anh nhăn mày quay nhìn mặt nó phóng to.

"Tao không ép!"

"Là em muốn."

Cõng người thương trên lưng, Thanh Bình không cảm thấy mệt tí nào. Dù người ngoài nhìn vô có nói này nói kia nhưng cậu không quan tâm, cậu chỉ quan tâm mình anh thôi. Nhưng hình như anh có chuyện gì giấu Thanh Bình thì phải. Vì có nhiều lúc cậu thấy anh hay buồn, mà hỏi thì anh không trả lời, chỉ cười bâng quơ, ví như lúc nãy, anh nghĩ gì đó rất nghiêm trọng đến nỗi cậu đang mua nước phải chạy nhanh để kéo anh lại cơ mà.

always you ☛ 0405Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ