Chương 9: Tiêu Tán.

128 15 0
                                    


"Ồ, sao nhóc này lại thành ra như vậy? Có muốn đi bệnh viện không?"


Chú bảo vệ lo lắng nhìn Mạo Xung, thần tượng học đường bị đánh thành cỏ nát ven đường. Tô Ngự vẫy tay, "Không cần, lát nữa cháu sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế. Cảm ơn chú."


Mạo Xung cũng nở một nụ cười đau khổ với chú bảo vệ: "Chú, cảm ơn chú. Con không sao cả. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Con vẫn khoẻ."


Tô Ngự khóe miệng giật giật, 'Mạnh mẽ dữ, vừa rồi người khóc là ai? Tôi thực sự muốn chụp lại cảnh tượng xấu hổ vừa rồi của cậu, để đăng lên Tieba.'


Khi hai người đến lớp thì tiết học đầu tiên đã trôi qua phân nửa, Mạo Xung bước vào làm lớp học xôn xao.


"Mạo Xung, cậu sắp đi thi đấu quyền anh à?"


"Cậu đi đâu mà trông khổ sở thế?"


Thầy giáo thấy cả lớp ồn nào như vậy, liền liên tục lấy sách giáo khoa đập lên bàn, giọng gắt gỏng: "Yên lặng, đừng làm ồn, còn đang trong giờ học."


Sau đó, thầy nhìn Tô Ngự, giọng điệu nhẹ nhàng. "Tô Ngự, sao cậu không dẫn Mạo Xung xuống phòng y tế? Thầy nghĩ bây giờ em ấy không học nổi đâu."


Tô Ngự và Mạo Xung nhìn nhau rồi quay người rời đi, nhưng Ngô Bỉ đã đứng dậy. Lúc sáng hắn chỉ đấm vào mặt Mạo Xung, bây giờ lại giả vờ bị què, cả người gần như tựa vào người Tô Ngự, xem ra bị đánh chưa đủ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:


"Thưa thầy, để em đưa cậu ta đi, cứ để Tô Ngự ở lại nghe giảng đi ạ."


Mạo Xung nghe vậy, hai chân bắt đầu run rẩy, 'Không được, Ngô Bỉ, đang ở trường học, cậu có thể giữ thể diện cho tôi được không? Tôi không muốn tin tức tiếp theo là thần tượng học đường bị đánh ở phòng y tế đâu.'


Cậu liên tục xua tay: "Tô Ngự, cậu cứ ở lại nghe giảng, tôi có thể tự đi."


Trước khi mọi người kịp phản ứng, Mạo Xung đã phóng đi càng nhanh càng tốt. Tô Ngự cũng không nói nên lời, nếu như lúc nãy cậu ta đi với tốc độ này, sao có thể đến muộn được? Cậu quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ngô Bỉ, lườm hắn, cứ chờ đi. Trong lòng Ngô Bỉ run lên, 'Ánh mắt này của Tô Ngự thật sự rất tức giận, vừa rồi nhất định là tên kia đã kêu khổ với cậu ấy, chết tiệt, đáng lẽ tên đó phải bị đánh đến mức không thể đi học nữa mới phải, thật là sai lầm'.


Nữa tiết học còn lại nhanh chóng kết thúc, giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, Tô Ngự liền ra ngoài, đi tới phòng y tế, Ngô Bỉ thấy vậy cũng phóng nhanh ra ngoài. Trong lòng Tô Ngự thấy có gì đó không ổn. Ngô Bỉ theo sát cậu phía sau, bước đi hùng hùng hỗ hỗ nhưng hắn cố tình đi chậm hơn cậu nửa bước. Khi cậu tới phòng y tế thì phát hiện Mạo Xung không có ở đây, bác sĩ nói với cả hai rằng sáng nay không có ai đến đây cả, coi như Mạo Xung thông minh.

[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With MeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ