Hôm nay bà đến trường để thuyết phục Tô Ngự chuyển đến trường quốc tế mà Ngô Bỉ theo học, nhìn những phòng học cũ kỹ xung quanh, bà không khỏi thở dài, nhưng vẫn phải đến, nếu không thì bà không thể cho con mình một môi trường tốt.
Khoảng 20 phút sau, Tiêu Tán nhìn thấy Tô Ngự, giống như bao học sinh khác, mặc đồng phục đơn giản, chậm rãi bước ra khỏi trường, đi được ba bước rồi quay lại, như đang đợi ai. Tô Ngự trong lòng thầm than phiền, Ngô Bỉ rõ ràng đi đạp xe, nhưng lại cùng cậu đi bộ từng bước một, với tốc độ này, bao giờ mới có thể về nhà. Khi quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt của Tiêu Tán, Tô Ngự, người từng trải qua cảm giác cận kề cái chết, đã buông bỏ quá khứ từ lâu, đôi mắt cậu bất giác đỏ hoe. Ngô Bỉ đi theo không để ý rằng Tô Ngự đang dừng lại, chiếc xe đạp lao về phía trước, trực tiếp tông vào chân của Tô Ngự, hắn giật mình ngẩng đầu lên, hắn cũng thoáng thấy bóng dáng Tiêu Tán ở trước mặt Tô Ngự.
"Mẹ..." cả hai cùng đồng thanh.
"Ngô Bỉ, tại sao con lại ở đây?" Tiêu Tán cũng chú ý đến Ngô Bỉ ở phía sau Tô Ngự.
Ba người đồng thời nói, sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắc. Tiếng gọi "Mẹ" của Tô Ngự cuối cùng cũng xuất phát từ trái tim, trước đây cậu cũng từng gọi Tiêu Tán là "Mẹ" để giúp Ngô Bỉ tìm ra sự thật, nhưng điều đó có phần ích kỷ. Khi đó, cậu biết Tiêu Tán rất mong chờ cậu gọi bà một tiếng "Mẹ", bà sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Tô Ngự, ngay cả khi điều đó trái với ý muốn của bà. Tuy nhiên, lần này nó thực sự xuất phát từ trái tim của Tô Ngự, khiến Tiêu Tán sửng sốt trong giây lát.
Tô Ngự quay lại nhìn Ngô Bỉ: "Sao thấy ai cậu cũng gọi là mẹ vậy? Đây là mẹ tôi."
Ngô Bỉ cười khẽ: "Có khác gì đâu, đều là mẹ của chúng ta."
"Có thể giống sao? Bà ấy sinh ra cậu à? Bà ấy đã nuôi lớn cậu à?"
"Tại sao lại khác? Bà ấy là vợ của ba tôi, vậy tại sao lại không phải là mẹ tôi? Hơn nữa, mẹ của cậu cũng là mẹ của tôi."
"..."
Bọn họ đều đã quên mất rằng Tiêu Tán ở thời không này không hề có ký ức trước đó. Trong suy nghĩ của bà, mấy ngày trước, Ngô Bỉ cùng bà ăn cơm ở nhà, nếu có Tiêu Tán ở nhà, thì không có Ngô Bỉ, cuối cùng hắn ném bát đi. Tiêu Tán che miệng nhìn hai thiếu niên đang cãi nhau trước mặt, nước mắt vô thức rơi xuống. Một phần là do Tô Ngự gọi bà là "Mẹ", một phần là do Ngô Bỉ thừa nhận bà là mẹ, quan trọng nhất là hai đứa trẻ quen biết nhau, hình như có quan hệ rất tốt.Bà liên tục gật đầu: "Được rồi được rồi, mẹ ở đây."
Tô Ngự và Ngô Bỉ đồng thời im lặng, nhìn nhau mỉm cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With Me
FanficTác giả: 月半顺嫔. Dịch bởi tôi @NguynNguyn697207 Tổng số chương: 98 chương chính + phiên ngoại (đang cập nhật). Hai thanh thiếu niên vốn không có liên quan gì đến nhau, ngay từ đầu đã không đội trời chung, trải qua nhiều chuyện bất ngờ, mối quan hệ củ...