Chương 22: Sợ thật rồi

389 17 0
                                    

Trong giấc mộng của Freen, hình ảnh Becca ngồi dưới sàn còn vương vài mảnh thủy tinh, rồi cô bế Hansa bỏ đi trước mắt nàng cứ luân phiên tái diễn lặp đi lặp lại.

Giật mình tỉnh dậy sau cơn mộng, giơ tay lấy chiếc đồng hồ đeo tay ở trên chiếc tủ giường, bốn giờ sáng.

Freen nặng nề thở ra một hơi dài, trở mình rời khỏi giường.

Đứng trước cửa sổ, giờ này thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ, tĩnh mịch và thanh vắng. Cô lại nhớ đến Becca, nụ cười tinh nghịch và nhưng cái liếc xéo khi bị chọc ghẹo, trông kiêu hãnh và thật bướng bĩnh.

Bất giác cô nghe thấy câu nói của nàng vang vọng trong quá khứ: "Freen... tôi muốn đổi vệ sĩ."

Mỗi khi nàng nói câu này chứng tỏ trong lòng đang cau có cô về chuyện gì đó, cô vẫn cười tít mắt mà đáp lại nàng bằng nhiều cách, vậy mà.... Bây giờ, có ai đang bảo vệ nàng không?

Đã năm giờ sáng, không ngủ lại được, cô vào phòng tắm rửa. Khi bước ra, ánh mắt dừng lại trên bàn trang điểm, các loại mỹ phẩm của người ấy dùng vẫn để nguyên chổ cũ. Đi đến đó, cô mở ngăn tủ ra, chiếc hoa tai bị cô lấy đi năm ấy cùng chiếc hoa tai nàng để lại, rốt cuộc cũng thành một đôi, nhưng.... cô và nàng đã lạc mất nhau rồi.

Becca, xin em hãy nói đây chỉ là một vở kịch. Em nói em yêu chị cơ mà? Em nói em không rời bỏ chị cho dù có chuyện gì xảy ra cơ mà? Em nói em sẽ phá lệ vì chị mà? Em nói xem, tất cả chỉ là lời nói dối thôi sao?

Suốt một năm nay, chị vẫn ở trong căn nhà này, tự nói với bản thân rằng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng, rồi cô chủ nhỏ của mình sẽ bước đến mà đánh thức mình tỉnh dậy. Nhưng rất tiếc, đây không phải là giấc mộng, không ai có thể giúp chị tỉnh dậy.

Chị nhớ có lần, em đã hỏi chị, chị còn yêu Hansa phải không, chị không trả lời, vì chị sợ mình không thể lừa dối bản thân, cũng sợ sẽ làm em đau lòng. Vậy là em lại hỏi tiếp, rằng chị có yêu em không, trong giọng nói đó, chị biết em đang run rẩy lo sợ, sợ câu trả lời của chị. Nhưng rồi chị cũng im lặng.

Bây giờ chị trả lời, liệu em có về với chị không?

Hốc mắt đỏ hoe, Freen Sarocha nghẹn ngào thốt ra từng chữ chậm rãi: "Becca, chị yêu em, thật sự rất nhớ em đó!"

Căn phòng vẫn tĩnh lặng, không một ai đáp lại câu nói lãng mạng kia.

Chị biết, yêu thương nói ra thành lời cũng không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là em đã đi rồi, quan trọng là chị nhận ra nhịp đập của con tim mình, nhận ra em là tất cả đối với chị.

Chị không muốn chơi trốn tìm nữa, em ra đi, chị sợ thật rồi!

Điện thoại đổ chuông, Freen Sarocha vẫn chưa thể thoát khỏi trận đồ do cô bày ra. Tiếng chuông đổ một hồi rồi im lặng chừng một phút lại vang lên, Freen nghe máy.

"Yên tâm..... tôi sẽ đến."

Một năm nay, Freen đã đích thân ra mặt lãnh đạo công ty bất động sản của mình, không muốn giấu mặt nữa, hay còn vì lí do khác? Không ai biết cũng không ai dám hỏi.

Chiếc hoa tai bị đánh cắpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ