Trong nhiều ngày liên tiếp, Ngô Bỉ ngày nào cũng chạy từ trường học đến bệnh viện. Hắn nghĩ đến việc trực tiếp xin nghỉ phép và muốn ở lại bệnh viện với Tô Ngự đến khi hồi phục sức khỏe, nhưng Tô Ngự đã phủ quyết. Cuối cùng, Ngô Bỉ chỉ có thể lao ra khỏi lớp trước khi chuông reo và lao thẳng đến bệnh viện mà không dừng lại. Đến bệnh viện mỗi ngày đã trở thành thói quen mà Ngô Bỉ mong đợi.
Lại là thứ Sáu, Ngô Bỉ đang mang một ba lô căng phồng chứa đầy bài tập và bài kiểm tra. Việc đầu tiên hắn làm khi đến phòng bệnh là lấy đống sách vở ra và ngồi cạnh Tô Ngự. Trên giường bệnh, Ngô Bỉ đặt một chiếc bàn học mà họ đã ngồi học mấy ngày qua. Ngô Bỉ ngồi ở bên trái Tô Ngự, chân phải ép chặt vào chân trái của Tô Ngự, như bị keo 502 dính chặt không thể tách ra.
"Tô Ngự, hôm nay thầy cho một câu tôi không biết làm, cậu có thể giải thích lại cho tôi được không?"
Tô Ngự cầm lấy cuốn sách, thô bạo liếc nhìn rồi gõ vào đầu Ngô Bỉ mà không cần suy nghĩ. Nhìn thấy cuốn sách lao tới, Ngô Bỉ cũng không né tránh mà nghiêng đầu về phía cậu, chờ đợi "cây gậy như ý" đập vào một cách vui vẻ, như thể tri thức sẽ tự động in sâu vào đầu hắn sau khi bị Tô Ngự đánh trúng.
"Câu này tôi giảng nhiều lần như vậy, sao cậu vẫn hiểu sai? Cố ý phải không?"
"Nhưng nó khó hiểu quá, nó khác với những gì cậu nói trước đây."
"Nếu cậu không thể chia nó, cậu có thể viết nó dưới dạng phân số không? Đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì?"
"Chứa đầy cậu, giống như 9 chia 3 bằng 3, có chia cho cậu vẫn là cậu ~"
Tô Ngự vừa cười vừa giận, cầm không chắc cuốn sách, trực tiếp làm rơi nó xuống đất, Ngô Bỉ cúi người xuống, đầu tự nhiên tựa vào đùi Tô Ngự. Tô Ngự khẽ run lên, lặng lẽ nuốt khan, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chờ hồi lâu, Ngô Bỉ vẫn chưa đứng dậy, nhìn xuống, Ngô Bỉ quả thực đã ngủ mất. Vừa lúc cậu giơ tay định đánh thức hắn, cậu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Ngô Bỉ, cảm thấy không thể chịu nổi và càng đau khổ hơn. Cậu làm sao có thể không biết mấy ngày nay Ngô Bỉ mệt mỏi đến thế nào. Tô Ngự đặt tay lên đầu Ngô Bỉ, xoa nhẹ, rất nhẹ, sợ đánh thức hắn. Mái tóc buông xõa trượt trên những ngón tay mảnh khảnh của cậu, như làn gió xuân thổi qua mặt hồ phẳng lặng, gợn sóng lăn tăn, tròn trịa. Cậu ước gì thời gian có thể đóng băng vào lúc này.
Kẹt một tiếng, cửa mở ra, Tô Ngự chậm rãi quay người lại. Là Mạo Xung và Hàn Ba Cuồng, trên tay cầm hoa và trái cây, khuôn mặt tươi cười. Nhưng khoảnh khắc họ nhìn thấy Ngô Bỉ nằm trên đùi Tô Ngự, cả hai đều hóa đá, nụ cười đông cứng trên khuôn mặt. Hai người đứng ở cửa, không tiến cũng không lùi, vô cùng lúng túng. Tô Ngự mỉm cười và vẫy tay chào họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch | Vô Ngự Luân Bỉ] Vẻ Đẹp Không Gì Sánh Bằng - Fanfic Stay With Me
FanficTác giả: 月半顺嫔. Dịch bởi tôi @NguynNguyn697207 Tổng số chương: 98 chương chính + phiên ngoại (đang cập nhật). Hai thanh thiếu niên vốn không có liên quan gì đến nhau, ngay từ đầu đã không đội trời chung, trải qua nhiều chuyện bất ngờ, mối quan hệ củ...