Chap 15

199 15 0
                                    

Mặt trời đã lên cao mà vẫn còn một người cứ lăn lộn mãi trên giường. Engfa biến nhát bò dậy, ngày hôm qua từ nhà ông giáo về cô liền tắm rữa rồi ngủ thẳng tới giờ. Bước xuống giường vệ sinh bản thân sạch sẽ, thay lại bộ tây trang, cô xoay xoay người trước gương rồi vui vẻ bước ra ngoài. Bước chân vừa ra khỏi cửa đã có một bóng người chạy ập tới làm cô giật mình lùi lại. Thằng Cần trong bộ dạng không thể nào khó coi hơn đang đứng trước mặt cô, tóc tai nó ướt đẫm, mặt lấm tấm mồ hôi, trên mặt nó không ít vết bầm xanh tím, quần áo xộc xệch còn có chỗ rách, nó cứ thở hỗn hển nói không ra hơi.


"Cậu...cậu ơi...chuyện lớn rồi....ghe...ghe hàng của mình...bị người ta cướp."


"Cái gì? Con bình tĩnh nói rõ cậu nghe."


"Dạ chạng vạng hôm qua khi ghe của mình đi tới rừng tràm thì bị mắc cạn, tụi con đậu ở đó chờ nước lớn mới đi tiếp, ai ngờ ở đâu có một đám người bịt mặt từ trong rừng tràm nhảy xổ ra. Bọn họ gần mười lăm người nhào hẳn lên ghe đánh tụi con rồi trói tụi con quăng vào sâu trong rừng tràm. Mãi tới gần nữa đêm mới có mấy người đi cắm câu vô tình phát hiện và cứu tụi con, lúc đó ghe đã bị tụi nó chạy đi mất rồi."


Thằng Cần sau khi điều chỉnh lại được hơi thở liền một mạch kể cho Engfa nghe. Sau khi nghe xong cô chỉ trầm mặc im lặng. Kể ra cũng lạ, từ trước tới giờ an ninh ở chỗ này cũng không tính là tệ, mặc dù có nhiều côn đồ nhưng cũng chỉ là bảo kê hay cho vay tiền chứ chưa thấy băng trộm cướp nào. Cô thật không hiểu nổi vì sao không cướp tiền cướp bạc mà lại cướp cả một ghe muối gần cả tấn. Không thể nào là cướp về buôn bán vì nếu không có giấy tờ hợp pháp sẽ bị liệt vào tội buôn lậu muối và bị phạt rất nặng, chưa kể thuế quan buôn muối còn rất cao, chẳng lẽ phi lý tới nổi cướp về ăn.


"Mấy người đó tướng tá ra sao, con có nhìn thấy rõ không ?"


"Mấy người khác thì trông rất lạ nhưng tướng tá tên cầm đầu trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi."


Thằng Cần đăm chiêu một hồi bỗng bật thốt lên.


"À phải rồi, trong lúc giằng co con đã xé rách tay áo trái của nó, trên tay nó có một vết sẹo to, con còn dùng dao nhỏ cắt trúng tay nó nữa, cắt một đường sâu bên tay phải luôn."


"Vết sẹo sao? Con vào trong tắm rửa rồi xức thuốc đi, tầm xế chiều theo cậu ra xưởng muối."


Thằng Cần dạ một tiếng rồi chạy vội vào trong. Engfa đứng trầm ngâm một hồi rồi quay bước về phòng sách. Cô viết vội một lá thư cho quan huyện họ Lý, chuyện này cô không nghĩ đơn giản chỉ là cướp rồi thôi.


Xưởng muối buổi chiều tà vẫn đông đúc công nhân làm việc, những tưởng họ sẽ gia tăng sản xuất muối để kịp bù cho chuyến hàng vừa bị cướp, ai mà ngờ một đám công nhân lại ngồi cắt giấy.

Mình ơi [ ENGLOT - Cover ]Where stories live. Discover now