Chap 41

200 20 1
                                    

Đã ba ngày hắn và anh xa nhau rồi, mỗi ngày anh và hắn cũng nói chuyện điện thoại cho đến gần sáng, nhớ nhau chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại, đối với anh nhìn thôi không đủ anh muốn được hắn ôm, được hắn vuốt ve hay được hắn bao bọc trong mùi hương rượu vang của hắn

-Yoongi con uống sữa đi!

-Con cảm ơn mẹ!

-Không gì đâu ngoan uống đi con!

-Dạ!

Bà Park biết anh nhớ hắn, cũng không biết làm gì chỉ biết có thể an ủi anh, hay bảo anh hãy mặc lấy mấy chiếc áo của hắn như vậy cũng có thể cảm nhận được sự gần gũi của mùi hương bạn đời

-Con ra ngoài vườn một chút nha mẹ!

-Được đi đứng cẩn thận một chút!

-Dạ!

Anh đi ra vườn, một khu vườn đầy ấp những loại hoa đẹp, ở giữa vườn còn có một chiếc xích đu anh đi đến đó mà ngồi

-Jimin ơi anh và bé con nhớ em!

Ngồi trên xích đu anh cứ nhìn ra ngoài cổng lớn, mong mỏi hắn nhanh quay về, trên người anh thì mặc một chiếc áo thun đen dài tay và một chiếc quần cano ống rộng màu đen, chiếc áo thun anh mặc chính của hắn, nhớ hắn anh đành phải mặc áo này để làm vê bớt nỗi nhớ nhung

-Yoongi trưa rồi con mau về phòng ngủ trưa đi!

-Vâng ạ!

Anh đi về phòng, vẫn nằm trên giường bàn tay mân mê chiếc điện thoại, anh thật ra là muốn điện cho hắn lắm nhưng lại không dám

-Mình không nên làm phiền em ấy!

Nằm được một lúc thì anh cũng nhắm mắt thiếp đi, anh ngủ rất say lại không biết cửa phòng có người mở

Người đó bước đến gần anh khe khẽ nằm xuống bên cạnh anh, vuốt ve lưng anh đặt lên đỉnh đầu anh một nụ hôn

-Mèo nhỏ em về rồi đây!

Ra là hắn đã về với anh rồi, thật ra mấy ngày nay hắn đã phải cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để có thể về cạnh anh, hắn ở bên nước ngoài cũng không khá gì mấy đâu, cũng rất nhớ anh, nhớ mèo nhỏ luôn nũng nịu với mình và cả bé con nữa

-Bé con ba lớn về với hai ba con rồi đây!

Hắn luồn tay xuống bụng anh mà xoa, nhẹ nhàng xoa vừa nhẹ giọng nói

-Ưm...!

Anh đang ngủ mơ màng cảm giác môi mình chạm phải thứ gì đó ẩm ướt, còn cảm nhận cơ thể có sức nặng đè, hoảng loạn tưởng có kẻ biến thái lẻn vào trong phòng, liền mở mắt thì thấy được gương mặt điển trai của hắn

-Mèo nhỏ em làm anh thức!

-Hức...Jimin ơi!

-Đừng khóc mèo nhỏ ngoan!

-Anh nhớ em!

-Em cũng nhớ anh!

Anh xúc động liền ôm chặt người hắn, nức nở mà khóc đến ướt hết một phần ngực áo của hắn

[ Minga ] Mèo ngốc tôi yêu anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ