Chap 17

193 14 0
                                    

Tiếng la hét chát chúa của người phụ nữ nào đó làm Engfa tỉnh giấc, cô nhăn nhó mở mắt bước xuống giường. Ngó lên chiếc đồng hồ quả lắc treo trên vách cô mới giật mình, cô ngủ tới gần chín giờ sáng mới dậy. Bước tới bàn vệ sinh mặt mày xong cô cũng không thèm thay sang đồ tây mà mở cửa bước ra ngoài, cô muốn xem xem mới sáng sớm ai đã tới nhà cô làm loạn. Tiếng nói càng ngày càng lớn khi cô đã ra gần tới gian nhà trước, cô loáng thoáng nghe ai đó nói.


"Con quỷ này, mầy chả được cái tích sự gì cả còn để chồng mầy báo quan bắt em mầy."

Chỉ bấy nhiêu thôi Engfa cũng lờ mờ đoán được là ai, mụ đàn bà này lại vì thằng quý tử của bà ta mà đến chửi mắng Charlotte nữa rồi. Vừa ra tới Engfa đã thấy bà ta động tay động chân với nàng, còn nàng chỉ biết im lặng chịu trận, đám gia nhân cũng không dám làm gì vì đây là mẹ kế của mợ mình. Engfa nóng giận bước tới gạt tay bà ấy ra rồi đứng che chắn cho Charlotte.


"Mới sáng sớm bà tới đây la hét cái gì?"


Cũng không phải Engfa không biết lớn nhỏ mà lớn tiếng với bà, dù gì cũng là dì của Charlotte, nhưng bà ta lại rất quá đáng, mà cô cũng không kiềm chế được khi thấy bà ta đánh nàng.


"Mầy...mầy thả con tao ra, nó là em vợ mầy đó."
Vợ ông giáo thấy cô ở nhà cũng có chút sợ, sợ vì gia thế tiền của chứ nào giờ bà có nể nang gì ai.


"Em vợ sao? Nó có xem tui là anh rể chắc. Nó là em mà lại đi cướp muối của anh rể mình vậy à?"
Giọng nói của Engfa đã có phần lạnh đi khiến bà ta sợ sệt.


"Nó...nó còn nhỏ nên không hiểu chuyện."
Vợ ông giáo vẫn cứ cố chấp bào chữa cho thằng con trai hư của mình.


"Còn nhỏ mà biết ăn chơi đàn điếm hả? Còn nữa, chuyện thằng quý tử của bà không liên quan gì tới vợ tui, nếu tui thấy bà dám động tới em ấy lần nào nữa tui sẽ không tha cho bà đâu."


Engfa trầm giọng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn bà, vợ ông giáo hoảng sợ chả nói được lời nào. Mắt thấy dì mình khó xử Charlotte đành bước lên phía trước nhẹ giọng khuyên bảo bà trở về.


"Dì cứ về nhà trước đi, con sẽ nhờ cậu giúp em mau chóng được thả mà."
Vợ ông giáo không nói gì liếc nàng một cái rồi hầm hầm bỏ về.


"Cậu thật sự làm như lời dì nói sao?"


Giọng nói nàng như chứa chút gì đó thất vọng khiến lòng Engfa vô cùng khó chịu. Charlotte là một người con gái hiền lành, dù cho họ có đối xử tệ bạc với nàng nhưng nàng vẫn xem họ là người nhà. Chồng mình báo quan bắt em của mình thử hỏi làm sao nàng không buồn cùng thất vọng đây chứ.


"Bà ấy nói gì với em?"


"Dì nói cậu vì thù riêng mà mua chuộc quan Lý bắt em Mew, Dì còn nói cậu chuyện bé xé ra to để hại em ấy phải ngồi tù."

Mình ơi [ ENGLOT - Cover ]Where stories live. Discover now