Chap 21

230 13 0
                                    

Tiếng nhạc Pháp du dương trong không gian mờ ảo, một vài đôi tình nhân lả lướt khiêu vũ, nơi đây chính là quán bar lớn nhất Sài Thành. Trong góc quán, Engfa một mình ngồi trầm tư. Từ phía xa xa một người con gái trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc xoăn nhẹ buông dài, cô mang trên người một chiếc áo sơ mi kiểu nữ cùng chiếc quần tây lưng cao đang từ từ đi về phía Engfa. Người con gái trước mặt tuy không mang trên người những chiếc đầm đắt tiền nhưng vẫn toát lên được vẻ thanh lịch sang trọng. Cô gái ngồi xuống cạnh Engfa, cô với tay lấy chai rượu vang đỏ trên bàn tự rót cho mình. Engfa cũng chỉ khẽ liếc nhìn người bên cạnh một cái rồi thôi, cô đã quá quen với những việc này.


"Lại nhớ cô ấy sao?"
Sau khi nhấp một ngụm rượu cô gái mới cất tiếng hỏi.


Engfa không trả lời, cô chỉ nở nụ cười buồn rồi tiếp tục lắc lư ly rượu vang trên tay. Cô gái ngồi cạnh bên này chính là Phạm Bảo Ngọc, cô ấy là một người bạn mà Engfa quen biết được trong những ngày đầu đến Sài Thành tạo dựng mối quan hệ. Phạm Bảo Ngọc, người cũng như tên, cô ấy chính là viên ngọc quý của nhà họ Phạm. Phạm gia đời đời là thương nhân có tiếng ở Sài Thành, gốc rễ nhà họ Phạm cũng không phải nhỏ, lại thêm anh trai của Bảo Ngọc là quan lớn ở Sài Thành, thế lực họ Phạm càng thêm vững chắc. Những ngày đầu lên Sài Thành cô ấy đã giúp đỡ Engfa rất nhiều trong việc thông thương nhập vải Pháp. Cha cùng anh trai của Bảo Ngọc cưng chiều cô vô hạn, có lần Bảo Ngọc vun một số tiền lớn để mua về một cô ca kỹ khiến cả Sài Thành bàn tán xôn xao, ấy vậy mà hai người họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Engfa cùng Bảo Ngọc gặp gỡ trong những lần làm ăn chung, dần dà hai người trở nên quen thuộc, dưới ánh mắt tinh tường của Bảo Ngọc không lâu sau liền phát hiện được điều khác thường trên người Engfa. Trong một lần cùng uống rượu trò chuyện hai người vô tình phát hiện ra bí mật của nhau, Bảo Ngọc biết được Engfa là con gái, còn riêng Engfa không ngờ được Bảo Ngọc lại thích phụ nữ. Kể từ lần đó trở đi hai người lại trở thành bạn bè thân thiết.


"Giữ không được thì buông bỏ đi, hà cớ gì cậu cứ tự làm khổ mình."
Sau một hồi im lặng Bảo Ngọc lại lên tiếng khuyên bảo.


"Tui biết là khổ nhưng lại không nỡ buông."
Engfa buồn bã ngữa đầu nốc cạn ly rượu trên tay, loại thức uống này sẽ làm cô dễ ngủ hơn khi không có Mai Hương.


"Hay là giết chết hắn ta?"


"Đừng làm bậy, tui cũng không muốn em ấy hận tui cả đời."


"Thật không hiểu nổi cô gái đó có gì mà cậu ba An chết mê chết mệt vậy." Bảo Ngọc thở dài thườn thượt nhìn Engfa đang rầu rĩ ngồi bên cạnh.


"Hay là hôm nào tui xuống đó chơi?" Bảo Ngọc bất chợt vui vẻ quay sang hỏi Engfa.


"Khi nào cô xuống cứ đến nhà tui, nể tình quen biết tui sẽ cho cô ăn nhờ ở đậu."
Engfa nữa thật nữa đùa trêu ghẹo Bảo Ngọc.


"Vậy phải nhờ đại phú hào đây chiếu cố một thời gian dài rồi."
Bảo Ngọc vui vẻ đáp lời, dù sao cô cũng muốn một lần tới Vĩnh Long lại thêm còn chuyện cần làm ở đó.
------------
Chiếc xe hơi sang trọng lăn bánh về Vĩnh Long sau những ngày dài vòng quanh Sài Thành. Engfa ngồi tựa vào cửa xe nhìn ngắm bên ngoài, cạnh bên cô là thằng Cần cứ luyên thuyên không ngớt.

Mình ơi [ ENGLOT - Cover ]Where stories live. Discover now