Chap 44

198 7 0
                                    

Chưa đầy nửa tháng đám cưới đã được tiến hành, ai ai cũng biết cô tư nhà ông hội đồng được gả cho quan lớn ở Sài Thành, mà cậu ba An cũng cưới luôn em gái của quan lớn kia, chỉ là cái đám cưới này có hơi kỳ lạ. Người ta cứ tưởng đây sẽ là một đám cưới long trọng nhất làng, thế nhưng chẳng hiểu vì sao tới cái lễ đám nối cũng không có, quan khách hai bên cũng chẳng nhiều lắm. Nghe đâu đây là tục lệ nhà quan lớn kia, mà cái cách tiến hành hôn lễ cũng lạ lùng.

Bảo Ngọc bây giờ đang cùng Bảo Minh đứng trước cổng, cô hít thật sâu để cố trấn tỉnh bản thân, chẳng hiểu sao từ tối qua tới giờ trong lòng lại hồi hộp lạ thường. Bảo Ngọc cúi đầu nhìn bộ áo dài đỏ thắm mình đang mặc, đây là lần đầu cô ăn bận dịu dàng thế này, đầu tóc hôm nay cũng được chăm chút kỹ lưỡng, cô thật tò mò muốn biết Ngọc Trang khi gặp cô như này sẽ có cảm giác thế nào.

"Đi thôi!" Bảo Minh nhỏ tiếng gọi Bảo Ngọc khi thấy đoàn người bê sính lễ phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bảo Minh cùng Bảo Ngọc dẫn đầu đoàn người đi vào nhà Thành An, lễ cưới nhanh chóng được cử hành. Ngọc Trang được bà tư dắt tay từ nhà trong ra, cô hôm nay cũng mặc một bộ áo dài đỏ pha chút chỉ vàng thêu hoa, gương mặt được điểm tô nhẹ nhàng, đôi môi đỏ thắm, chỉ có điều đôi mắt lại chất chứa u buồn.

Ngọc Trang ngẩn đầu nhìn một lượt những người đang ngồi ở bàn dài, cuối cùng đôi mắt u buồn lại dừng ở chỗ Bảo Ngọc đứng. Người cô thương hôm nay rất đẹp, chẳng có nét tinh nghịch của trước đây, trông Bảo Ngọc bây giờ rất dịu dàng và trưởng thành, chỉ tiếc cô và người kia lại không thể trở về như trước. Ngọc Trang cố nén nước mắt đang trực trào, tay bấu chặt tà áo dài, cô cuối đầu chờ đợi Bảo Minh tiến tới cùng mình làm lễ. Bàn tay đang lạnh lẽo được một bàn tay ấm áp khác phũ lấy, Ngọc Trang mở to đôi mắt nhìn bàn tay quen thuộc, đây chính là tay của Bảo Ngọc kia mà.

"Sao vậy? Không muốn gả cho tui sao?"
Bảo Ngọc nhỏ giọng hỏi Ngọc Trang, trên môi còn nở một nụ cười tươi rói.

"Thật...Thật là gả cho cô sao?"
Ngọc Trang không dám tin đây là sự thật, trái tim trong lồng ngực lại đập liên hồi.

"Chẳng lẽ em muốn gả cho anh tui?"

Ngọc Trang đứng ngẩn ngơ một hồi, cô chợt nghĩ ra gì đó, đôi gò má đỏ ửng, không phải vì thẹn thùng mà chính là tức giận. Ngọc Trang liếc xéo người kia một cái, cô không nhân nhượng mà nhéo lòng bàn tay Bảo Ngọc. Bảo Ngọc bị đau cũng không dám la lói, nụ cười tươi vừa rồi thoáng chốc trở nên khó coi vô cùng.

"Hai đứa còn đứng tần ngần ra đó là trễ giờ lành bây giờ."
Ông hội đồng Phạm thấy hai người cứ mãi ở đó thì thầm liền hắng giọng nhắc nhở.

Bảo Ngọc cùng Ngọc Trang ở trước bàn thờ tổ tiên mà vái lạy, trong mắt những vị quan khách thì chuyện này kỳ lạ vô cùng, họ chẳng hiểu sao chỉ mỗi hai cô dâu làm lễ mà hai chú rể lại đứng như tượng ở hai bên. Đợi khi làm lễ xong thì tiệc rượu cũng bắt đầu, Bảo Minh hết đi bàn này tiếp rượu lại đi đến bàn khác, đã vậy còn kéo theo cả Engfa. Đến gần trưa vì không uống nổi rượu nữa, đầu óc bắt đầu choáng váng Engfa mới cau mày hỏi Bảo Minh.

Mình ơi [ ENGLOT - Cover ]Where stories live. Discover now