"Nhìn bộ dạng em đê tiện thế nào kìa!"
"Thế mà còn nói yêu tôi, đúng là ghê tởm!"
"Kiếp này em là của tôi, đừng hòng chạy đi đâu cả!"
Tiếng mắng chửi liên miên không dứt.
Tôi sợ hãi mở choàng hai mắt, thở hổn hển.
Trời đã sáng.
Tôi vô thức quay đầu, Thẩm Dực không ở bên cạnh, ngoài phòng khách thì có tiếng người đi lại.
Rắc.
Cửa phòng ngủ bị mở ra.
Tôi giật mình.
Thẩm Dực bưng mâm đến đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, nhắc nhở tôi: "Mau ăn đi, nếu không cháo sẽ nguội đấy. Sáng nay anh phải đến công ty xử lý một số việc, buổi trưa sẽ mua đồ ăn về cho em, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy đi đâu đấy."
Tôi cười đáp lại: "Em muốn ăn bánh rán và canh thịt bò của quán nhà họ Vương."
Thẩm Dực cưng chiều xoa đầu tôi, gật đầu.
Thẩm Dực trong hiện thực luôn dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với cái người cực đoan trong mơ.
Tôi thấy Thẩm Dực ra ngoài, thầm thở phào, vốn định dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lúc nhưng trong đầu toàn là cảnh trong mơ, căn bản không thể bình tĩnh được.
Thẩm Dực bảo tôi ở nhà, nhưng tôi ở nhà không yên.
Qua tám giờ.
Tôi thay đồ, lái xe đến phòng khám y học cổ truyền nơi tôi phẫu thuật thẩm mỹ.
Phòng khám này nằm trên một con phố cổ nằm ở ngoại ô một thị trấn.
Từ lúc tôi gặp tai nạn bị hủy dung, mọi sự tự tin đều không còn, thậm chí đã từng nghĩ đến việc tự sát kết thúc sinh mệnh.
Là Thẩm Dực giúp tôi tìm được phòng khám y học cổ truyền này, còn nói phòng khám trung y này phẫu thuật thẩm mỹ rất giỏi, không chỉ khôi phục gương mặt lại như bình thường mà đa số bệnh nhân đều đẹp hơn ban đầu.
Khi ấy tôi chẳng còn lối đi nào khác, chỉ biết nghe lời Thẩm Dực đến đây phẫu thuật.
Đến phòng khám y học cổ truyền, bác sĩ Lương đang phơi thuốc ngoài sân.
Phòng khám không lớn, chỉ là một tòa nhà kiểu Giang Nam xưa, nhưng dưới sự chăm sóc của bác sĩ Lương, môi trường bên trong trở nên yên tĩnh và có nét độc đáo.
Bác sĩ Lương tên thật là Lương Văn Triết, là một người đàn ông khoảng ba mươi, đeo kính gọng bạc, mặc bộ đồ thô sơ màu trắng trông rất giống bác sĩ y học cổ truyền trong tưởng tượng.
Thấy tôi, Lương Văn Triết cười gật đầu: "Chu Tình, sao hôm nay cô lại đến đây?"
Tôi nói thẳng: "Bác sĩ Lương, không biết tại sao mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, cứ gặp ác mộng."
Lương Văn triết sửng sốt, đặt thảo dược trong tay xuống, chỉ vào bên trong, ý bảo đi cùng anh ta vào nhà.
Vào phòng khách.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô gái trong lồng: Trăng tối sương mù, cẩn thận với ngọn nến
HorrorTên Hán Việt: Lung trung nữ: Nguyệt hắc vũ trọng, tiểu tâm hỏa chúc/ 笼中女:月黑雾重,小心火烛 Tác giả: Nguyệt Hạ Tiểu Khê / 月下小溪 Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬 Tình trạng: đang viết Giới thiệu: Tiếng hồ cầm ê a khàn khàn, ánh trăng hàng ngàn năm trước hình như chưa từng...