"2, 3, 4...". Tôi thả hai tay vào túi áo khoác, nhìn chăm chăm con số đang nhảy trên biển báo thang máy, trong lòng vô ý thức đếm nhẩm theo. Bàn tay tôi vì một nỗi lo lắng mơ hồ, bỗng dưng ướt đẫm mồ hôi.
Thang máy cũ kỹ phát ra tiếng kêu lọc sọc, bò lên từng tầng một cách chậm chạp. Ô con số của thang máy chỉ có số mười báo hiệu đèn đỏ, đây là tầng lầu tôi đang đi lên, cũng là đích đến của một người đàn ông khác cùng ở trong thang máy.
Không hiểu tại sao, tôi cảm thấy người đàn ông ở phía đối diện toát ra không khí căng thẳng và nguy hiểm.
Người đó ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo rõ ràng không vừa thân, như kiểu mới đi mượn ở đâu đó. Khi bước vào thang máy, anh ta đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt anh ta chỉ có thể hình dung bằng một từ sát khí đằng đằng khiến toàn thân tôi lạnh toát. Khi tôi lén nhìn anh ta, anh như có giác quan thứ sáu quay về phía tôi, con ngươi màu nâu lạnh lẽo đến mức làm tôi nín thở.
Tôi bất an cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta, trong lòng chỉ mong thang máy mau dừng lại.
Tòa nhà thương mại mười hai tầng này nằm ở bên cạnh chợ "Bảy km" của thành phố Odessa. Ngôi chợ ngoài người Ả Rập, người Romania và người Ba Lan, đến bảy mươi phần trăm là thương nhân Trung Quốc. Người đàn ông kỳ lạ ở trước mặt tôi, xét từ ngũ quan đến quần áo, rõ ràng là người Trung Quốc.
Lúc này biển báo trên thang máy nhấp nháy ở tầng bảy, chứng tỏ cũng có người đang đợi thang máy.
Cửa thang máy vừa mở, tôi nhìn thấy một đôi giày da đàn ông màu đen đi đến bên cạnh tôi. Anh ta mặc áo khoác gió màu da bò và quần âu màu xám là thẳng nếp.
Không gian chật hẹp xuất hiện thêm một người khiến sự bất an trong tôi vơi đi ít nhiều. Tôi không ngẩng đầu, chỉ thở một hơi dài nhẹ nhõm, khóe mắt thấy người đàn ông vừa bước vào giơ tay bấm số "12".
Đến tầng mười, cửa thang máy từ từ mở ra, trong đầu tôi nghĩ tới muôn vàn lý do giải thích với Bành Duy Duy tại sao tôi đến muộn.
Sự việc xảy ra vào đúng thời khắc đó.
Tôi hoảng sợ đến nỗi sau này tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ khi cửa thang máy mở ra, trước mặt tôi là một đống người.
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó ném ra khỏi thang máy, đầu tôi đập mạnh vào bức tường đối diện khiến tôi choáng váng.
Đợi đến khi thị giác hồi phục, toàn thân tôi đã mất đi năng lực ứng phó. Trong tầm nhìn của tôi chỉ còn những cây gậy bóng chày và con dao sắc nhọn vung lên, người nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa, máu đỏ xối ra như tắm. Cảnh tượng trước mặt còn tàn khốc hơn phim điện ảnh xã hội đen gấp trăm lần.
Tôi bắt đầu thét lên, chân tay dịch chuyển sang bên cạnh nhưng vẫn không tránh khỏi vũng máu dưới đất. Tôi khóc nức nở, toàn thân run lẩy bẩy giống như đang gặp một cơn ác mộng, nhưng ngoài việc kêu gào tôi không có cách nào thoát khỏi ác mộng.
Từ xa xa có tiếng còi hụ xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng dội về.
Có người nói lớn tiếng: "Cảnh sát! Đi thôi!". Là tiếng Trung Quốc mang âm ngữ vùng Triết Giang.
Mười mấy bóng đen nhanh chóng biến mất, để lại hung khí đầy máu và một thân thể nát bét không thành hình trên mặt đất.
Lúc đó không hiểu đầu óc tôi bị đứt sợi dây thần kinh nào, tôi ngừng la hét và trở mình đứng dậy, mắt không rời khỏi vũng máu đỏ. Thậm chí tôi theo phản xạ nhìn đống bầy nhầy dưới đất xem là cơ quan nội tạng nào.
Đang chăm chú quan sát, cảnh vật trước mắt tôi đột nhiên tối đen, màu máu đỏ biến mất. Tôi nhắm mắt, mũi ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi thuộc da nhè nhẹ. Rất lâu sau đó tôi mới biết, có người đã kéo tôi vào ngực và dùng vạt áo khoác che lên đỉnh đầu tôi.
Bên tai tôi vọng đến tiếng nói khẽ của một người đàn ông, anh ta nói tiếng Trung: "Cô hãy cho cảnh sát biết, cô không nhìn thấy gì cả, nhớ chưa?" Đây là ký ức cuối cùng của tôi về hiện trường vụ án mạng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Từng có người yêu tôi như sinh mệnh
Tiểu Thuyết ChungThời còn trẻ, chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không hề biết trên đời này còn tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không...