Ngủ với tao

656 69 5
                                    

Sau trận ẩu đả thừa sống thiếu chết với nhóm người Lee Jinho, Seong Taehoon lãnh trọn một viên đạn khi ấy giờ đang mơ màng nằm trên giường bệnh, khắp người đều đau như muốn vỡ nát thành từng mảnh. Mặc kệ tiếng cha hắn và các bác sĩ nói chuyện inh ỏi bên tai, dù trời có sập xuống cũng đừng hòng hắn mở mắt ra.

Seong Taehoon quá buồn ngủ.

Chỉ là hắn không ngờ được thằng nhãi con kia cũng ở đây.

Tiếng nức nở của cậu trai đứng cạnh giường vừa cất lên, tim Seong Taehoon liền như bị lôi hẳn ra ngoài, kinh động bừng tỉnh khỏi cơn mê man.

Seong Taehoon bình tĩnh nhìn Yoo Hobin, dưới đáy mắt không có lấy một tia lay động. Seong Taehoon hắn từ trước đến nay giỏi nhất chính là giữ thể diện, dẫu cơ thể có bầm dập đến mấy cũng sẽ bày ra dáng vẻ bố đời như cũ, nét ngạo mạn trên gương mặt điển trai không hề phai đi dù chỉ một chút.

"Taehoon!"

Yoo Hobin chẳng nói chẳng rằng nhào vào người Seong Taehoon, nước mắt nước mũi thấm ướt cả vai áo hắn. Seong Taehoon ngơ ra hai giây, vết thương bị va chạm như muốn rách toạt ra lần nữa, vậy mà hắn vẫn cắn răng ngồi ngay ngắn để Yoo Hobin ôm.

"Sao mà khóc nhè ầm ĩ thế? Mày đã thấy ai bị bắn mà chết bao giờ chưa?" Seong Taehoon bình thản nói, vết thương bị Yoo Hobin sơ ý đè lên bắt đầu có phản ứng. Hắn đau đến mức mặt mày nhăn nhó, nhưng lại có chút không muốn thằng nhãi này buông mình ra.

"Bình thường người ta bị súng bắn là chết đó..." Yoo Hobin sụt sịt, hai tay vẫn siết chặt cổ Seong Taehoon.

"Ai chứ không phải tao rồi." Seong Taehoon cười khẩy, hắn hơi nghiêng đầu, như có như không dụi vành tai lên tóc Yoo Hobin, khẽ nói, "Kể từ hôm nay mày phải hầu hạ tao cả đời đấy biết chưa? Tao là ân nhân cứu mạng của mày đấy."

"Vâng!!!"

——

Những ngày sau đó, Yoo Hobin luôn đến chăm bệnh Seong Taehoon. Và hôm nay cũng không phải ngoại lệ, cậu vẫn ngồi bên cạnh bầu bạn với hắn, nhưng lại bỗng nhiên chẳng biết từ đâu xuất hiện thêm một người thứ ba.

Choi Bomi.

Cô nàng vừa vào phòng đã xúc động ôm chầm lấy Yoo Hobin khiến cậu tay chân luống cuống cả lên. Khi nghe cô nhắc về việc dừng lại những chuyện cậu đang làm, cậu lại càng thêm bối rối khó xử. May mà có Seong Taehoon viện cớ kéo cậu đi, nếu không cậu cũng chẳng biết phải trả lời cô nàng thế nào.

Seong Taehoon hành xử như vậy không hoàn toàn là vì muốn giúp Yoo Hobin, mà là sự ích kỷ của riêng hắn. Hắn chưa từng cảm thấy dễ chịu khi thấy Yoo Hobin bên cạnh cô gái kia.

Không, nói đúng hơn là hắn chưa từng cảm thấy dễ chịu khi thấy Yoo Hobin gần gũi với bất kì con người nào khác ngoài hắn.

Sau khi dìu Seong Taehoon đến cửa nhà vệ sinh, Yoo Hobin ngây ngốc nghĩ rằng hắn thật sự muốn giải quyết bầu tâm sự nên định sẽ đứng bên ngoài chờ. Nào ngờ Yoo Hobin chỉ vừa xoay người đi đã bị Seong Taehoon xách cổ áo lôi vào cùng.

Cây treo bình truyền dịch ngã lăn ra đất bị Seong Taehoon hoàn toàn ngó lơ, hắn dụng sức đè vai Yoo Hobin lên tường men trắng sứ, thờ ơ phun ra: "Ngủ với tao."

[TaehoonHobin] - HOW CUTENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ