Trời vào thu, không khí ở Giản Mân bắt đầu se se lạnh. Trong lều, ổ than vừa mới được đưa lên đã cháy được quá nửa. Thu Nguyệt ngồi bên giường, nắm lấy đôi tay đã lạnh ngắt của công chúa Vĩnh Sa. Vĩnh Sa ngồi tựa vào thành giường, sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt. Dù vậy cũng không che lấp được ngũ quan xinh đẹp, tinh xảo. Vĩnh Sa mấp máy môi, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Thu Nguyệt đi theo công chúa nhiều năm, chỉ cần nhìn là biết công chúa muốn nói điều gì.
"Trong bao lâu thì em có thể trở về?"
Thu Nguyệt dừng lại một chút để suy nghĩ, hồi sau nàng giơ hai ngón tay lên.
Vĩnh Sa nghe được đáp án, nàng giống như trút bỏ được gánh nặng, thở dài một hơi. Vĩnh Sa mò tay xuống dưới gối nằm của mình, lấy ra chiếc khăn tay mà nàng đã cất công giữ gìn suốt một năm qua, dúi vào lòng bàn tay của Thu Nguyệt. Thu Nguyệt nhận lấy, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ rõ mình đã hiểu ý của công chúa.
Hai hầu nữ canh giữ ở cửa lều thấy Thu Nguyệt bước ra, cũng không có nghi ngờ gì, như thường lệ nhún người hành lễ với nàng. Một lúc sau, từ trong lều lại vọng ra tiếng của Vĩnh Sa.
"Cho mời Điện hạ đến đây."
...
Thu Nguyệt dựa vào kinh nghiệm đi rừng lúc trước, dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của lính canh. Nàng chạy một mạch ra khỏi doanh trại, trái tim trong lồng ngực như muốn nổ tung. Mồ hôi chảy ra ướt đẫm hai bên tóc mai. Thu Nguyệt không dám ngoảnh đầu lại lần nào. Nàng sợ phải nhìn thấy đoàn truy binh đang ráo riết cầm đuốc đuổi theo nàng. Nhưng thật may mắn, không ai phát hiện ra nàng cả. Thu Nguyệt cố gắng hết mức để không phát ra tiếng động. Đến khi nhìn thấy sông Trường Giang trước mặt, nàng mới thở phào một hơi, thả chậm bước chân.
Sông Trường Giang là ranh giới ngăn giữa hai nước Nam Hoà và Giản Mân. Hai năm trước, vì muốn bảo vệ hoà bình quốc gia, vua Vĩnh Đức đã gả công chúa Vĩnh Sa đến Giản Mân. Thu Nguyệt là tì nữ thân cận của công chúa, cũng cùng công chúa rời xa quê nhà.
Nhưng hiệp ước hoà bình nhanh chóng kết thúc khi vua Vĩnh Đức băng hà vào một tháng trước. Di chiếu để lại, truyền ngôi cho Thái tử Vĩnh Nghi. Sau khi tin tức trong cung bị truyền ra ngoài, Võ Bình - Thái tử Giản Mân, và cũng là trượng phu của công chúa, đã âm thầm tập hợp binh lực, chuẩn bị đánh vào Nam Hoà.
Quân Giản Mân thiện chiến, nếu so về sức mạnh hay số lượng, Nam Hoà còn lâu mới sánh được. Cũng bởi một phần khi xưa vua Vĩnh Đức hèn nhát, lại thêm thói ăn chơi sa đoạ, không còn mấy quan tâm tới việc bồi dưỡng binh sĩ. Vì vậy nên Nam Hoà từ một đất nước có lịch sử phát triển mạnh mẽ lâu đời, bây giờ chỉ còn lại đống suy tàn.
Giặc đến nhà, binh lực không có. Chuyện Nam Hoà bị đánh bại chỉ còn là chuyện không sớm thì muộn.
Khi Thu Nguyệt đem chuyện mình nghe ngóng được cho công chúa biết, Vĩnh Sa chỉ nhắm chặt mắt, im lặng không nói gì. Nàng biết, công chúa khó lòng chấp nhận kết cục như vậy. Vì Nam Hoà, công chúa đã tốn biết bao tâm tư để lấy lòng Võ Bình. Bây giờ thành ra như vậy, chẳng phải tất cả đều là công dã tràng hay sao? Trong lúc Thu Nguyệt còn đang không biết nên mở miệng an ủi công chúa ra sao, Vĩnh Sa đã mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh không chút hoảng loạn, nhẹ nhàng nói với nàng:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Truyện ngắn] ĐÊM TRUNG THU
Short StoryTác giả: Nhã Nhã Trích đoạn: Nàng vừa vặn đứng ở ngay nơi ánh trăng chiếu rọi xuống. Mái tóc nàng buộc gọn bằng chiếc khăn đã cũ. Gió thổi làn váy nàng tung bay. Từ khoảng cách xa như vậy, nhưng Vĩnh An vẫn cảm nhận được dường như nàng càng cười v...