Lúc này Đàm Mặc đang nói chuyện cùng Vương Tiểu Nhị.
"Đội phó Đàm, tôi vượt qua khảo hạch của anh chưa? Tôi có thể đi theo anh không?" Vương Tiểu Nhị chờ mong hỏi.
Đàm Mặc cười xoa nhẹ đầu Vương Tiểu Nhị, "Tiểu Nhị, tôi thật sự rất thích cậu."
Đôi mắt Vương Tiểu Nhị tức khắc sáng lên, nhưng câu tiếp theo của Đàm Mặc khiến cậu ta lập tức biến thành chim cút nhỏ bị kéo hói đầu.
"Người mình thích phải được đặt ở một nơi an toàn và ẩn náu. Những gì mà quân dã chiến tiền tuyến gặp phải là sinh vật Kepler thực sự, không phải cảnh thực tế ảo. Cậu có biết rằng nếu mỗi cảnh thay đổi vừa rồi là một trận chiến thực sự, cậu sẽ có chết rồi không?" Đàm Mặc nhìn Vương Tiểu Nhị.
Diễn tập có thắng thua, nhưng sinh tử không thể lặp lại.
Mấy năm nay đồng đội cậu mất đi đã đủ nhiều, mỗi người trong số họ đều để lại dấu ấn trong lòng, cậu sợ rằng mình sẽ không thể chịu đựng được nữa.
"Đội phó Đàm, tôi không sợ chết." Vương Tiểu Nhị nắm chặt nắm tay nhìn Đàm Mặc, khuôn mặt đỏ lên, một đôi mắt sáng ngời có thần.
Đàm Mặc lại bị cậu làm cho kinh hãi, che lại đôi mắt nói, "Lúc nhiệt huyết thì không sợ chết, nhưng thật sự đến thời khắc đó cậu sẽ biết cái chết đáng sợ như thế nào."
Thư kí Trương vừa lúc dẫn theo Lạc Khinh Vân đi tới sau Đàm Mặc, nghe bọn họ nói chuyện, nhịn không được mở miệng hỏi: "Đội phó Đàm, tôi thấy người này......"
Vương Tiểu Nhị lập tức đứng thẳng tự giới thiệu: "Tôi là Vương Tiểu Nhị! Tôi là quân y tập sự vừa được phân công đến từ Hôi Tháp ở thành phố Ngân Loan!"
"Đúng đúng, bạn học Vương Tiểu Nhị, chưa nói y thuật chuyên môn, kỹ năng bắn súng của cậu ấy đã hơn so với rất nhiều chiến sĩ từng ở tiền tuyến, không biết đội phó Đàm không hài lòng ở cậu ấy cái gì? "Thư ký Trương cười hỏi.
Đàm Mặc vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lạc Khinh Vân bên cạnh thư ký Trương, cậu hơi giật mình, nghĩ tại sao Lạc Khinh Vân lại ở đây?
"Thư ký Trương... anh không thấy tên nhóc này giống một người sao? Anh nói nếu tôi thực sự bị thương, thằng nhóc này lao tới cứu tôi, tôi sợ mình không tỉnh táo sẽ bắn nát cái đầu nhỏ của nhóc đó mất." Đàm Mặc nghĩ ra một lý do, không thể nói là vì nhận được tin nhắn của mẹ Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị lui nửa bước về phía sau, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đàm Mặc.
Sao cậu đi cứu đội phó Đàm mà đội phó Đàm còn muốn bắn đầu mình?
"Giống ai?" Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, đánh giá Vương Tiểu Nhị.
"Hừmmm......" Thư ký Trương chậm rãi lộ ra nụ cười trêu chọc, "Nhìn như là đội phó Đàm trước...... Hoặc là bạn trai cũ trước kia?"
Không chỉ có Vương Tiểu Nhị lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh, những người khác đều không hẹn mà cùng dừng lại, dựng tai.
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh ấy luôn hỏi tôi câu hỏi toi mạng
Ngẫu nhiênTác giả: Tiêu Đường Đông Qua Đề xuất xem trên wordpress abigblackcat vì tui đặt pass chương và bản trên wordpress đã được chỉnh lỗi, pass là chi tiết truyện trong chương ngay trước Một câu tóm tắt: Tôi trở thành vọng tưởng nhân gian của anh Lập ý:...