Ba ngày sau đó, Thường tại Phương Thuần Ý được Hoàng thượng lâm hạnh. Ngày mùng Chín tháng Mười hai năm Càn Nguyên thứ mười ba, Thường tại Phương thị được thăng làm Lương viện, Mỹ nhân Sử thị được thăng làm Quý nhân, ban hiệu Khang. Khí thế của tôi theo đó cũng như nước lên thuyền lên, dần dần ép sát Hoa Phi.
Từ khi tôi giả bệnh, Thuần Nhi và Sử Mỹ nhân đều phụng chỉ rời khỏi Đường Lê cung để phòng bệnh. Sau khi tôi khỏe lại, Huyền Lăng cũng chẳng hạ lệnh cho bọn họ quay về. Đường Lê cung rộng lớn như vậy chỉ có một mình tôi ở, cứ mãi như vậy thì cũng không ổn. Hiện giờ hai người họ đều được thăng vị, Thuần Nhi tính tình ngây thơ, tôi bèn tính toán gọi Thuần Nhi dọn trở lại điện tây để dễ bề chăm sóc. Còn về Sử Mỹ nhân, tôi chẳng mấy có thiện cảm với nàng ta, thêm vào đó, nàng ta đã thất sủng ba năm trời, nay mới được tấn phong, lại có thêm vinh dự được ban hiệu, nhất thời dương dương tự đắc, lúc nào cũng xoắn xuýt nịnh nọt tôi, khiến tôi bực bội không sao tả được.
Tôi bèn bẩm với Hoàng hậu, gọi Thuần Nhi dọn tới ở chung. Huyền Lăng vốn thường xuyên nghỉ lại ở Đường Lê cung, Thuần Nhi ở đó thì sẽ có thêm nhiều cơ hội được gặp Hoàng đế, thế nên chuyện này cũng khiến bao người đỏ mắt ghen tỵ.
Huyền Lăng yêu thích tính tình trẻ con, ngây thơ của Thuần Nhi, tuy không thường xuyên sủng hạnh nàng ta nhưng cũng không hề ép buộc nàng ta phải tuân theo quy củ trong cung. Hoàng hậu và Phùng Thục nghi trước giờ cũng rất mến Thuần Nhi, giờ thấy nàng ta được sủng hạnh tấn phong, ai nấy đều không khỏi mừng cho nàng ta. Huyền Lăng cũng chiều theo ý thích của nàng ta, chỉ cần không quá khác người là được. Nhất thời y không khỏi có chút lãnh đạm với Lăng Dung.
Lăng Dung tựa hồ cũng chẳng mấy quan tâm đến ân sủng nhiều hay ít. Ngoại trừ nỗi lo canh cánh vì My Trang bị giam lỏng thì tình cảm giữa mấy người chúng tôi lại càng thêm thắm thiết.
Mọi chuyện cứ thế yên ả trôi qua suốt mấy chục ngày trời. Lần kế tiếp gặp lại Huyền Thanh thì đã là ngày cuối cùng của năm Càn Nguyên thứ mười ba, đêm Giao thừa. Hôm nay cũng là ngày cả cung đình vui vẻ tổ chức yến tiệc.
Ngày này năm ngoái chính là ngày tôi thực sự gặp gỡ Huyền Lăng, vì cố lẩn tránh y nên đã chạy cuống cuồng trên vĩnh hạng phủ đầy băng tuyết. Nghĩ đến chuyện này, khóe môi phảng phất hương rượu của tôi bất giác nở nụ cười vui sướng.
Mấy tháng trời Huyền Thanh rong chơi nơi đất Thục cũng là thời gian tôi và Huyền Lăng tình ý khăng khít không rời. Dẫu Huyền Lăng cư xử bạc bẽo với My Trang nhưng đối với tôi, y vẫn rất thương yêu, rất chiều chuộng.
Huyền Thanh vừa từ đất Thục quay về, vẻ phong trần, mệt mỏi còn vương trên đôi mắt sáng mà chưa bị cảnh phồn hoa thịnh vượng của kinh đô tẩy sạch, đọng lại thành nét ôn hòa, trầm lặng của nụ cười trên môi. Lúc này, y đang ôm vò rượu ngồi bên cạnh Thái hậu, thao thao miêu tả phong cảnh đất Thục với mọi người, nào là đường núi hiểm trở dẫn lên kiếm các núi Tử Đồng, đập sông Đô của Lý Băng, phong cảnh tráng lệ của dãy Tần Lĩnh, đường đến đất Thục gian nan như lên trời, Thiên Phật Nham với các tượng khắc á nguy nga, Hoán Hoa cư nơi Đỗ Phủ từng ở lại...
BẠN ĐANG ĐỌC
HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Lưu Liễm Tử
General FictionHậu Cung Chân Hoàn Truyện xoay quanh những đấu đá của các phi tần nơi hậu cung. Chân Hoàn là một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn nên được Hoàng thượng nhất mực yêu mến. Cũng vì thế, cô trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu. Tuy nhiên, bằng sự thông minh c...