Chương 4: Trở Về.

138 15 0
                                    

Trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua những tòa nhà cao tầng, rọi qua lớp cửa kính của căn phòng xa hoa. Chàng trai với cơ thể bán khỏa thân khó chịu kéo chăn trùm qua đầu mình, nhăn nhó quay mặt đi hướng khác.

"Hàm Hàm dậy thôi."

"Cút đi!" Dư Vũ Hàm gắt gỏng ném gối vào người đang đứng cạnh giường.

"Hàm Hàm đã muộn rồi, chúng ta còn phải đến sân bay." Người đó ngồi xuống cạnh Dư Vũ Hàm, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng trần của anh.

"Trương Tuấn Hào tao nói này cút đi có nghe không!" Dư Vũ Hàm lật chăn ra, để lộ những dấu vết đỏ hồng trước ngực và trên cổ. Anh vớ lấy chiếc cốc trên bàn cạnh tủ ném xuống đất.

Trương Tuấn Hào có vẻ đã không vui, hắn nhăn mày, đáy mắt hiện lên hình sợi xích đang thắt lại với nhau. Ngay lập tức trên cổ Dư Vũ Hàm xuất hiện một sợi xích rồi kéo mạnh cổ anh lên. Mọi người quá đột ngột khiến Dư Vũ Hàm không kịp phòng bị, anh khó thở mà liên tục ho khan.

"Trương...Tuấn Hào...thả ra."

"Anh lại không ngoan chút nào."

Hắn nhìn anh một lúc sau đó nhắm mắt lại, sợi xích biến mất. Dư Vũ Hàm ngã về phía trước, Trương Tuấn Hào đỡ lấy anh sau đó lại nhẹ nhàng bế anh lên.

"Chúng ta phải trở lại Trung Quốc rồi, cha em cần chúng ta trở về để giúp đỡ anh họ của em."

"Anh họ? Là tên nào?"

"Hai anh em con của dì Lệ, còn tên con cả kia thì có làm được gì đâu mà phải giúp." Trương Tuấn Hào đặt anh xuống bồn tắm.

"Anh không muốn quay lại đó đâu Tuấn Hào." Dư Vũ Hàm nhỏ giọng cúi mặt xuống nhìn làn nước ấm.

Trương Tuấn Hào nghe vậy thì nâng cằm anh quay sang nhìn mình.

"Dư Vũ Hàm, anh đừng quên, dù sao thì nhà họ Trương vẫn là nơi cho anh 'nhà' bằng không thì anh đã chết ngoài kia rồi."

Dư Vũ Hàm không nói, đôi mắt anh chợt rưng rưng.

"Nhưng ở đó cũng có khác gì phòng thí nghiệm đâu, anh vẫn luôn bị đau, anh rất sợ." Anh vừa khóc vừa nói.

"Khác chứ, anh có em mà." Trương Tuấn Hào lau nước mắt cho anh: "Ngoan, mau tắm rửa thôi nếu không chúng ta sẽ muốn chuyến bay mất."

Cùng lúc đó tại Mỹ, một chàng trai đang cùng đồng đội của mình đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc lớn. Đồng đội cầm súng bắn tỉa hướng về phía tòa nhà quốc hội còn cậu đứng sau im lặng quan sát.

"Bắn đi."

"Gì cơ?"

"Tôi nói cậu bắn đi, đến lúc rồi, chậm trễ nữa sẽ bị phát hiện."

Có vẻ như người đồng đội không nghe lời, cậu tiến đến giật súng rồi nhắm đến vị nghị sĩ trong tòa nhà Quốc hội sau đó không chần chừ bóp cò. Đạn bay ra khỏi nòng, ghim thẳng vào đầu vị nghị sĩ kia.

"Kun cậu đang làm gì vậy, cậu dám hành động khi chưa có lệnh cấp trên." Đồng đội tức giận quát.

"Cấp trên? Nghe lời lũ người đó thì nãy giờ viên đạn kia đã nằm trong đầu anh rồi." 

[TF Gia Tộc] Đằng Sau Bức TườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ