10

261 24 1
                                    

jimin tự hỏi về một tương lai xa thật xa liệu có em ngồi cạnh nàng trên chiếc ghế băng và đàn cho nàng nghe những bản nhạc xưa cũ?

nhìn thấy bàn tay gầy gò khô héo của em đang tô tô những nét viền của bức tranh, jimin thương xót biết bao. nàng nâng bàn tay em lên, hôn nhẹ vào nó rồi áp vào má mình.

"đừng vẽ nữa, jimin muốn nghe em hát"

nàng ngả người lên giường và nghiêng người chống tay lên đầu nhìn em để thưởng thức một giai điệu du dương mà em chuẩn bị đem tới.

"you say im always leavin
you, when you r sleepin alone
but the, the car's outside
but i dont wanna go tonight"🎶

ôi những nốt nhạc mà em gẩy lên dây đàn guitar và giọng hát trong trẻo thanh vang của em khiến trái tim nàng tan chảy theo giai điệu. nàng ngắm em mê đắm với đôi mắt đượm buồn cùng nốt nhạc trầm.

"im not gettin in the addison lee
unless  you pack your bags
you r comin with me
im tired of lovin from afar
and never being where you are
close the windows, lock the doors
dont wanna leave you anymore" 🎶

rõ ràng là những nốt nhạc trầm buồn nhưng nó lại là một bài hát về yêu xa với những rào cản chẳng muốn có, nhưng rồi họ bất chấp mọi thứ, từ bỏ tất cả chỉ để ở bên cạnh nhau, không muốn rời xa thêm nữa dù chỉ chút ít.

"đây là một trong những bài hát mà em thích nhất của james arthur"

nàng ngồi dậy, nhìn em rồi nở nụ cười rạng rỡ cùng tiếng vỗ tay hoan hỉ. vẫn luôn như thế, lần nào em hát, ngoài ba mẹ ra thì nàng là khán giả duy nhất luôn vỗ tay nồng nhiệt dành tặng em. em chỉ muốn cả đời này được hát và đàn cho nàng nghe. nhưng có lẽ giấc mơ về một tương lai màu hồng ấy thật xa vời và viển vông.

"chị suy nghĩ kĩ rồi"

"về điều gì?"

"về chuyện của chúng mình, chị sẽ nói với ba"

em im lặng nhìn nàng một hồi lâu. nếu nàng nói với ba về điều này thì thật tuyệt, những đó không phải điều em thực sự muốn. em sợ nàng không đủ can đảm để đối mặt với tất cả. công khai là một chuyện chẳng hề dễ dàng. nhưng may mắn thay em lại có những người thân luôn bên cạnh an ủi và đồng cảm cho em. nàng thì khác, có lẽ thế giới xoay quanh 2 người là hoàn toàn đối lập .nhưng đó là quyết định của nàng.

em chỉ mỉm cười rồi ôm nàng ngả trong vòng tay mình. jimin có thể cảm nhận được sự bất an từ phía em. nàng vòng tay ra sau siết chặt em. căn phòng chật hẹp nhưng luôn đem lại sự ấm áp đầy ấm cúng. nếu sau này có phải vật vã khổ sở kiếm sống, chỉ cần bên em thế này nàng cũng thấy đủ rồi

"dù thế nào, jimin vẫn luôn bên cạnh em"

một tối, nàng trở về nhà ba mẹ mà không báo trước. chỉ có mẹ nàng ở nhà và ba thì bận đi công tác ngày sau mới trở về.

bà vừa làm một ít bánh ngọt để thiết đãi nàng vừa hỏi han đủ điều về thời gian qua nàng đã sống như nào, ở riêng như vậy có mệt mỏi khó khăn gì không. với nàng thì chưa bao giờ là khó khăn mệt nhọc gì, thay vào đó thì nàng luôn cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

jiminjeong | mesmerizedNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ