Chương 18: Hộp bút cũng không có mà đòi nắm được cả giang sơn sao?

731 57 4
                                    

[Có phải bạn đang bị trầm cảm không? Đừng trốn tránh điều đó bằng những lớp vỏ vui vẻ!]

"Cái gì vậy trời?"

Đường chân mày của Nam giần giật trước câu trả lời của Google khi cô nhập tìm cho câu hỏi: "Làm thế nào để cười một cách tự nhiên trong khi mình không muốn cười."

Người của Nam phải vặn vẹo mất một lúc, vò đầu bứt tai chỉnh sửa lại câu hỏi vừa nãy của mình để nghe cho hợp lý hơn. Cuối cùng kết quả cho ra lần này cũng đã vừa ý cô được một chút.

[Cách để cười lên trông tự nhiên nhất] – Đúng nó rồi! Nam nhấn vào trang web ấy, chăm chú đọc từng bước mà người ta đã hướng dẫn rồi thực hành luôn.

Đầu tiên là đứng trước gương, thứ hai là nghĩ về một chuyện vui nào đó...

Cô thì có kỉ niệm nào vui nhỉ?

Nam đờ đẫn nhìn mình trong gương, có cảm giác não của cô đang run rẩy co tít vào nhau khi nghĩ đã mất mấy phút rồi mà vẫn chẳng biết có khi nào mình thực sự cảm thấy vui. Dù thế, cô vẫn cố gắng để vận dụng hết tất cả những neuron thần kinh mà mình có để vắt ra dù chỉ là một chút kết quả. Bất chợt, như nhớ ra cái gì đó mà Nam "a" lên một tiếng, hai tay vỗ vào nhau.

Đúng rồi! Chính là sáng ngày hôm nay! Sáng ngày hôm nay Quý có nói là cô đã cười. Vậy thì cô chỉ cần nhớ về những gì đã xảy ra vào sáng ngày hôm nay là cô sẽ cười được tiếp thôi!

Nam ngay lập tức áp dụng luôn. Cô đứng trước gương rồi hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu cử động khóe môi của mình. Nhưng dù đã cố hết sức thì miệng của cô cong lên được nửa chừng, méo ma méo mó như một con sâu ủ dột, lại cong cong queo queo như một đồ thị y = sinx vẽ méo.

"..."

Không được rồi...

Lúc đó cô chỉ thấy cậu ta đần thôi chứ không vui gì cả.

Nhật ký tập mỉm cười: Ngày đầu tiên, thất bại.

...

Hộc! Hộc! Hộc!...

Quý lao đi với một vận tốc bàn thờ, nhanh đến nỗi mấy lớp học dọc hành lang mà cậu chạy ngang qua đều chỉ bắt được một cái bóng trắng chớp nhoáng trước khi kịp định hình được cái gì vừa mới phi qua.

Kịp!... Rồi!...

Quý bật chân đâm người vào trong lớp, phi đi như một vận động viên bơi lội lao xuống dưới nước.

Ngay khi cậu lăn được một vòng ở trên sàn nhà, tiếng trống trường "tùng tùng tùng" đã vang lên làm cả ngôi trường cấp ba ồn ào dội lại những tiếng kêu vội vã của học sinh tập trung dần vào lớp học.

Sau một màn lộn vòng ngoạn mục như thế, tập thể lớp 12A1 đều đứng hết dậy, vỗ tay rầm rầm để chúc mừng cậu - kẻ hủy diệt khung giờ đi học – ngày hôm nay, đã đến vừa kịp giờ lên lớp.

"Cảm ơn, cảm ơn! Các em cứ bình tĩnh! Lát nữa anh sẽ kí tặng cho từng người để mang về treo trong nhà."

Quý vẫy vẫy tay trịnh trọng đón nhận những lời tán tưởng của mọi người rồi ôm cái giò đã bị liệt của mình lộc cộc lết về phía bàn học.

[Full] Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho LắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ