Văn phòng giáo viên.
Lý Thư Nhã đeo kính đang cặm cụi chấm bài tập, đầu cũng không ngẩng lên, cô nói: "Điền Chính Quốc, biết đây là lần thứ mấy trong tuần đến đây rồi không?"Kim Thái Hanh đi vào phòng học, giáo viên trực không thấy Điền Chính Quốc đi theo, dịu dàng hỏi: "Điền Chính Quốc đâu?"
"Cậu ta nói cần suy nghĩ thêm." Kim Thái Hanh trực tiếp thuật lại những gì Điền Chính Quốc nói cho giáo viên trực, đi thẳng về chỗ ngồi ngồi xuống, lúc thò tay vào ngăn bàn lấy sách bài tập ra, ngón tay đụng phải vật gì đó cứng cứng.
Kim Thái Hanh lấy sách xong tiếp tục rút thứ kia ra từ trong ngăn bàn.
Là một gói sô cô la cao cấp màu nâu sậm, thông tin trên đó đều được viết bằng tiếng Anh, bị
Điền Chính Quốc không biết, đống kia là tội lỗi của nguyên thân.
Lý Thư Nhã không nghe thấy cậu lên tiếng, buông bút xuống, cái ghế xoay về phía Điền Chính Quốc. Trước khi đến văn phòng Điền Chính Quốc đã rửa mặt, tóc ướt sũng dính bết trên trán, mi mắt cũng ướt, dính lại với nhau thành từng sợi, nhìn qua rất khiến cho người ta cảm thấy thương xót.
Nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, người khác có thương thật không thì cô không biết, nhưng Điền Chính Quốc tuyệt đối không đáng thương, nó là một ông giời con luôn giương nanh múa vuốt ở trường.
Lúc đầu Điền Chính Quốc không có ý định ra tay với nam chính, cậu chỉ không ngờ nam chính lại trẻ trâu như thế, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bị ai đánh, được nâng niu mà lớn lên, lúc nào để cho người ta đánh như thế chứ, trong truyện cũng không cho.
Cậu không tin, cậu còn không chơi lại một học sinh trung học.
Huống hồ, mâu thuẫn giữa cậu và nam chính cũng chẳng xa lạ, chủ yếu là đến từ Kim Thái Hanh, chỉ cần Điền Chính Quốc không quấn lấy Kim Thái Hanh, thì ngay cả một ánh mắt Tưởng Trì cũng khinh thường cho cậu.
Cho nên Điền Chính Quốc hoàn toàn không lo việc Tưởng Trì sẽ ghi hận vì đánh nhau, cậu đã phân tích lợi hại trước khi ra tay rồi.
Cô thở dài, rút ra một tờ giấy A4 từ một xấp tài liệu ở trên bàn, đưa cho Điền Chính Quốc: "Xem đi."
Điền Chính Quốc nhận lấy, phát hiện nó là một tờ phiếu điểm.
Cậu nhìn từ trên xuống, tìm hai chữ Điền Chính Quốc, thành công nhìn thấy mình ở vị trí cuối cùng, tổng điểm là 121.
Nguyên thân thi cử kiểu gì vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Điền Chính Quốc, Lý Thư Nhã cảm thấy đứa nhỏ này còn cứu được, ít nhất cũng không hờ hững như trước, có lẽ là sắp lên lớp mười hai nên bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
"Chuyện em đánh nhau ngày hôm nay, cô có thể không mời phụ huynh, em chỉ cần viết kiểm điểm thôi, nhưng..." Lý Thư Nhã dừng một chút, nói với vẻ nghiêm túc: "Trước kì thi tháng tới, tổng điểm của em phải đạt được 200 điểm cho cô."
Điền Chính Quốc: "..."
Điền Chính Quốc làm ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, chủ yếu là vì cậu không ngờ lại có ngày điểm mục tiêu của mình là 200! Lại còn là tổng điểm!
YOU ARE READING
Tôi bị ánh trăng của nam chính coi trọng |taekook|
FanfictionTên khác : Ngã bị nam chủ đích bạch nguyệt quang khán thượng liễu Tác giả : Nhất Tiết Ngẫu Số chương : 103 chương + 8 phiên ngoại Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng, xuyên sách, chủ thụ, sảng văn, trọng sinh, thanh xuân vườn trường ...