CHƯƠNG 62: HOA ĐÀO NỞ RỘ

39 1 0
                                    

Việc Nhữ Nam Vương đánh quan ngự sử rốt cuộc đã lắng xuống, nhưng ở Đại Chu, nơi mà ngự sử rất được trọng vọng, mối thù này dù gì cũng đã kết thành. Tuy hắn đã đi xin lỗi qua loa nhưng vì hai chữ qua loa này mà đám quan văn vẫn thầm căm phẫn không thôi. Nhữ Nam Vương tất nhiên sẽ không để ý tới, mà cũng chẳng thèm để ý tới thì đúng hơn. Việc sắc phong Thế tử và tiến phong Công chúa đều được tiến hành vô cùng rầm rộ, thể hiện rõ sự xa hoa náo nhiệt tới tột cùng. Khâm Nhân Thái phi nhìn không thuận mắt, từng lén phàn nàn: "Cho dù là khi công chúa gả chồng, e rằng cảnh tượng cũng không được náo nhiệt như vậy, việc này đúng là vượt lễ quá chừng." Còn Huyền Lăng ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng hẳn cũng rất bất mãn với việc gia phong bất đắc dĩ này.

Tôi chẳng làm gì hết, cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên khoanh tay đứng nhìn. Huyền Lăng hiện đã coi Nhữ Nam Vương Huyền Tế như cái gai trong mắt, muốn trừ bỏ cho mau, tôi hà tất phải phí sức đi xúi bẩy kích động làm gì, cứ lựa lúc góp đôi lời là được.

Nhữ Nam Vương gặp việc mừng như vậy, tất nhiên đắc chí vô cùng, gần như quên hết tất thảy. Trong lúc hắn lơi lỏng sự đề phòng, Huyền Lăng liền mượn cớ binh sĩ gác đêm trong mùa đông ở Tử Áo Thành thường xuyên lười biếng ngủ gật hoặc tụ tập đánh bạc, liền cho huynh trưởng của tôi nắm quyền của đội thị vệ Vũ Lâm quân bên cạnh Hoàng đế, giữa mùa đông lạnh thường xuyên phải canh gác nơi cung cấm cùng với binh sĩ. Trong mắt người ngoài, đây kỳ thực là một công việc vất vả mà chẳng được lợi lộc gì.

Tuyết đông vừa lạnh, ánh dương mỏng manh chiếu xuống, rồi cứ thế dần tới mùa xuân. Dường như chỉ sau một trận mưa xuân rả rích, trong Thượng Lâm uyển lập tức xuất hiện cảnh liễu biếc đào hồng, ong bướm bắt đầu bay lượn khắp chốn hậu cung. Ngày tháng trong cung cứ thế chậm rãi trôi đi như dòng nước, chẳng nảy lên dù một gợn sóng nhỏ nào. Hoàng hậu chủ trì mọi việc lớn nhỏ trong hậu cung, Mộ Dung Phi ngoài những dịp lễ lớn đều không bước chân ra khỏi cửa, còn tôi thì cố gắng hết sức đóng vai một sủng phi, cùng các phi tần trong hậu cung chia sẻ sự sủng ái và mưa móc của Huyền Lăng.

Nếu chỉ nhìn vào số lần thị tẩm được ghi chép trong Đồng sử, tôi không phải là người đắc sủng nhất. Sự dịu dàng và khiêm nhường của Lăng Dung dường như được lòng Huyền Lăng hơn, giọng ca cao vút của nàng ta cũng trở thành nét điểm xuyết đẹp nhất cho sắc xuân vô tận giữa buổi đêm trong chốn hậu cung này. Còn tôi, chỉ dành nhiều thời gian ở lại trong ngự thư phòng, khi Huyền Lăng mỏi mệt vì việc nước thì lựa dịp nói chuyện phiếm với y vài câu, giúp y xoa dịu nỗi lòng.

Nhiều lúc, Huyền Lăng thích tôi và Lăng Dung cùng ở bên bầu bạn với y, tôi lặng lẽ xem sách hoặc tập viết chữ theo mẫu; Lăng Dung thì dịu dàng trò chuyện, thỉnh thoảng lại thấp giọng ngâm nga vài câu hát, hầu hạ bên cạnh y.

Khi ở cạnh nhau, tôi rất ít khi nói chuyện với Lăng Dung, có lẽ tự đáy lòng vẫn còn rất để bụng những lời ngẫu nhiên nghe thấy đó. Còn nàng ta cũng luôn ngập ngừng muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lén nhìn tôi một cái, rồi không làm gì khác.

Trong gian phòng nhỏ giữa độ tháng Ba, mấy nhành liễu mềm mại lay động trước cửa sổ, thỉnh thoảng lại có cánh bướm màu hồng phấn bay qua, ánh nắng chiếu xuống mang theo vẻ điềm đạm mà thanh bình. Tôi khẽ cười tủm tỉm, cẩn thận cho một ít mật ong vào chén trà của Huyền Lăng, dùng thìa bạc khuấy nhẹ.

HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Lưu Liễm TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ