9h30 tối, căn cứ vũ trang sinh hoạt nhộn nhịp.
Chu Dần Khôn đang uống rượu với tâm trạng vui vẻ thì A Diệu đi tới thì thầm vào tai anh cái gì đó.
Thấy Chu Dần Khôn nhìn sang, Ngô Nỗ lau cái miệng đầy dầu mỡ nói: "Sao thế, Khôn, có việc gì à? Tối nay có quay về Bangkok không?"
"Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành chưa?"
"À, không việc gì đâu." Ngô Nỗ nói: "Lần trước cậu đã hứa sẽ đưa bọn họ đi xem nhiệm vụ, đáng tiếc là xe của Ngoã Lực bị tai nạn, lúc Á La cõng nó về thì nó đã chết rồi."
"Vậy sao." Chu Dần Khôn đặt lon bia xuống: "Vậy thì để tôi dẫn một mình hắn đi xem."
"Được, giờ tôi sẽ kêu nó đến."
Lúc Á La mở cửa bước vào, trong phòng quan sát chỉ còn lại hai người Chu Dần Khôn và A Diệu.
Lúc này, người đàn ông đang ngồi ở ghế chính, trên tay cầm vài tấm ảnh. Thiếu niên vẫn đang mặc quân phục, cậu ta vừa mới kết thúc buổi huấn luyện đặc biệt, trên trán vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng. Cậu ta đóng cửa lại, đi tới mở miệng nhưng lại không biết gọi anh là gì.
Trong lực lượng vũ trang, chỉ có những người ở cấp độ như Carl, Lâm Thành hay Tra Sai mới có tư cách gọi anh là "Anh Khôn", còn những người khác chỉ dám gọi anh trong lòng là "boss."
Vốn còn tưởng sau khi chiếm được gần như toàn bộ cánh đồng thuốc phiện ở Tam giác vàng thì mọi người chỉ muốn ăn mừng, không còn ai coi trọng đến việc xem xét nhiệm vụ, không ngờ là Chu Dần Khôn vẫn còn nhớ.
A Diệu đứng sau Chu Dần Khôn đưa mắt nhìn thiếu niên vừa bước vào. Nhìn thì như vô hội, thậm chí khuôn mặt còn có chút lo lắng, trông không giống như những gì Ngô Nỗ đã nói, cậu ta đã giết cả một đội quân trong cuộc bắn tỉa trong rừng, kỹ thuật sắc bén, ra tay không thương xót.
Cho đến khi xem đến bức ảnh cuối cùng, Chu Dần Khôn ném xấp ảnh lên bàn, một chồng ảnh xếp chồng trượt ra xa, hiện rõ nội dung trên đó.
"Giải thích đi." Anh dựa vào ghế nhìn người trước mặt.
Đột nhiên nhìn vào mắt Chu Dần Khôn, Á La lập tức quay mặt đi, cúi đầu nhìn tấm ảnh không nói gì.
"Tao tò mò, ngồi trên cùng một chiếc xe, tại sao nó chết còn mày thì vẫn ổn."
"Cậu ta bị bắn, mất rất nhiều máu." Á La nói tiếng Trung rất chuẩn, về mặt này thì ngay cả Carl cũng không bắt kịp.
Chu Dần Khôn nghe xong cười lớn: "Tao đang hỏi, tại sao mày lại vẫn ổn."
Á La không nói gì.
"Bởi vì mày tình cờ có thắt dây an toàn." Chu Dần Khôn thay cậu ta trả lời.
A Diệu cũng nhìn Á La.
Thông thường, trong quá trình chiến đấu, để di chuyển ra vào nhanh chóng họ sẽ thường không thắt dây an toàn. Đây là thói quen đã hình thành rất lâu qua nhiều năm rèn luyện, cho nên khi xe bị lật, Á La có nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể tránh khỏi bị thương. Nhưng cậu ta lại thắt dây an toàn, như thể cậu ta đã biết trước sẽ xảy ra tai nạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit 1-200] Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ - Chu Phù Yêu
Romance[1] Từ chương 1 đến chương 200 Văn án: Trong một buổi chiều nóng nực. Chu Hạ Hạ vừa đi học về, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi xuống cầu thang. Anh ta rất cao, chân dài, lại cực kì đẹp trai. Cô lại cảm thấy vô cùng quen mắt, ngập ngừng rồi...