Chương 5

2.1K 101 10
                                    

Tiếng nhạc xập xình hòa với không gian đầy màu sắc, pha lẫn mùi cồn cùng hơi người. Quán bar nhộn nhịp những tiếng mời chào cười nói nhưng tuyệt nhiên không khiến cho tâm trạng Alan khá hơn chút nào. Anh ngồi lặng lẽ một góc tách biệt khỏi đám đông, ngắm ly rượu sóng sánh trong tay, đầu óc như trôi trên mây.

Một tháng kể từ lần cuối Jeff đến dọn đồ khỏi gara, cậu nhóc không quay lại lần nào nữa. Alan không biết địa chỉ nhà Jeff, không có tài khoản mạng xã hội của cậu, không biết những địa điểm cậu thường lui tới, thứ duy nhất anh có là số điện thoại thì đã bị cậu chặn từ lâu. Dù Alan tự nhận là người thân thiết nhất với Jeff ở gara chỉ sau anh trai cậu, nhưng những gì anh biết về cậu lại ít đến đáng thương.

"Biết ngay anh ở đây mà."

"Babe!? Chân mày vừa khỏi đã không nhịn được muốn ăn chơi rồi à?"

"Đừng lúc nào cũng nghĩ xấu em được không." Hắn ngồi phịch xuống sofa, vỗ vào bên cạnh ra hiệu Charlie ngồi xuống. "Bọn em đến giúp anh giải sầu đây."

"Tao làm gì có muộn phiền mà cần mày giúp."

"Thằng North nói dạo này anh thường xuyên đến đây một mình." Babe xoay cốc Martini trong tay nói bằng giọng chắc nịch. "Em hiểu rõ anh quá mà, không phải giải sầu thì còn làm gì nữa."

"Xuỳ, bớt ra vẻ đi."

"Nào, cạn với em một ly trước rồi kể ra để em giúp ch... Gì đây? Anh đổi gu rồi à?"

Babe cầm chai rượu đã vơi quá nửa trước mặt Alan lên, bên trên là nhãn của một loại rượu vừa quen thuộc vừa xa lạ. "Baileys Irish Cream!?"

"Em không biết là anh thích loại này đấy." Hắn nhướn mày khó hiểu nhìn Alan.

Mặc dù Babe từng thử qua hương vị này, nhưng đó là khi nó nằm trong bảng thành phần của một loại cocktail khác. Một loại rượu mang vị sữa đầy ngọt ngào, Babe chưa từng thấy đội trưởng của hắn thích thứ hương vị nhẹ nhàng như thế.

Nghe thấy tên rượu, ánh mắt Charlie lộ ra vẻ hứng thú. Anh biết loại rượu này, một cái tên quá đỗi quen thuộc với anh, bởi vì có mùi hương giống pheromone của em trai anh- Jeff.

Dưới câu cảm thán đầy ý dò xét của người em thân thiết, Alan cũng chẳng buồn đáp lại.

"Có gì thì anh phải nói ra chứ, bọn em giúp anh."

Alpha lớn tuổi nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay, nỗi lo lắng trong lòng anh càng lúc càng lớn. Anh biết anh phải hỏi, nhưng anh lại sợ câu trả lời sẽ khiến bản thân thất vọng.

"Charlie... dạo này mày có thường gặp Jeff không?"

"Thỉnh thoảng ạ." Alpha trẻ tuổi hiểu ý tứ trong lời nói của anh nhưng vẫn giả vờ hỏi. "Anh hỏi đến em ấy làm gì ạ?"

"Thì... tao chỉ muốn hỏi bao giờ nó quay lại làm việc thôi."

"Jeff không quay lại nữa đâu anh. Chẳng phải em ấy đã nói với anh là nghỉ việc luôn rồi sao?"

"Charile, mày giúp tao xin lỗi Jeff đi." Alan thở dài. "Tao gọi điện cho nó không được, hình như là bị chặn số rồi."

Charlie khẽ nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt ung dung hỏi vặn lại. "Anh có nhiều thợ như vậy, sao cứ muốn dỗ Jeff làm gì?"

[ABO - AlanJeff] Flaming B-52Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ