Seungmin không hiểu rõ ràng em bảo là hôm nào đó ý là hôm khác khác chứ không bảo là hôm nay, giờ thì xong em rồi từ chối cũng chả được đồng ý cùng chả xong rồi vui luôn
Hỏi anh thì anh bảo đưa em đi cùng thì chả phải tìm đường sẽ tiện hơn làm em cũng thấy đúng mà chả biết nói gì, em đang lo đây không biết lúc nãy có ai để ý em với anh đi cùng nhau không nếu không chắc từ mai em sẽ trở thành tâm điểm của hội fan club 'anh tổng giám đốc điển trai' của mấy bà chị trong công ty mất
Anh thấy em thở dài nên cũng quay sang hỏi
" Có chuyện gì sao?"
" Thì tôi đang lo không biết vừa nãy có ai nhìn thấy tôi với anh đi với nhau đây nếu có thì tôi sẽ trở thành cái gai trong mắt mấy fan của anh mất..." - em thành thật than thở mà không để ý mình vừa lỡ lời phun toẹt ra toàn bộ suy nghĩ lúc ngơ ra thì cũng đã muộn rồi
Anh bật cười trước bộ dạng và lời nói thành thật của em
" Giám đốc tôi không có cố ý nói vậy đâu..." - anh luống cuống giải thích
" Tôi thực sự không biết cậu có trí tưởng tượng thú vị như vậy đấy" - anh cười rồi nhẹ nhàng nói
" Tôi không có..." - em nhăn mày khi bị nói vậy
" Được rồi tôi không có ý gì đâu, đến nơi rồi xuống thôi" - anh hướng mắt ra ngoài phía bên chỗ em rồi tắt máy chiếc xe
Em cũng nhìn theo rồi giờ mới để ý là đã đến nơi rồi, quán mì cũng khá gần nhà em, quán thì ở ngoài mặt đường cho tiện làm ăn còn nhà thì ở trong ngõ
Chan đỗ xe vào góc rồi bước xuống xe rồi qua bên cạnh để mở cửa xe cho em
" Giám đốc không cần làm vậy đâu..." - em có chút giật mình vì được anh mở cửa xe cho
" Việc nên làm thôi " - anh thản nhiên nói rồi đóng cửa xe lại
" Chúng ta vào thôi " - em nói
Cả cùng bước vào quán, giờ là gần 6 rưỡi rồi nên quán cũng khá đông nhưng vẫn còn dư một số chỗ, bố mẹ em thấy cả hai bước vào quán cũng niềm nở ra chào hỏi, anh cũng lễ phép cúi đầu chào hai người lớn nhưng vì quán đông nên cả hai không ở lại người lâu nên chào xong cũng phải quay lại làm việc. Em đưa ánh đến chỗ gần cửa sổ chỗ đấy không quá đông người nên cũng riêng tư
" Xin lỗi anh nha anh quán có hơi đông" - em chắp tay tỏ vẻ hối lỗi
" Không sao"
" Vậy anh muốn ăn mì như nào? " - em đưa tờ menu cho anh xem
" Cậu chắc ăn ở đây nhiều rồi giới thiệu thử xem" - anh mỉm cười nói
Gì vậy anh ta lại vừa cười sao, lần này thì tim em thực sự trật một nhịp rồi nhưng em vẫn còn liêm sỉ nhà nên nhanh chóc lấy lại bình tĩnh
" v..vậy tôi lấy cho anh bestseller của quán.." - em luống cuống nói rồi đính đứng dậy để đi làm mì thì anh cầm lấy tay em
" Cậu đi đâu vậy?" - khó khó hiểu nhìn em
" Thì đi làm mì..." - em hơi khó chịu khi bị anh nắm tay thấy em vậy nên anh cũng bỏ ra
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chanseung] The Wave*゚:。。:゚*
FanfictionChan có một nỗi sợ, anh đã luôn chạy trốn và không giám đối diện với nỗi sợ của mình cho đến đi anh gặp được một người mang đến cơn sóng đánh bay hết những sợ hãi giúp anh đối diện với mặc cảm của mình.