phần 1: 01. khi nào hoa nở?

303 27 2
                                    

𝟎𝟏

. . .

Phương Đa Bệnh đã chết, chết trong một mùa hoa nở đẹp nhất.

Không hẳn đã chết, không hẳn đang sống.

Phương Đa Bệnh chết rồi.

Chết trước mặt Địch Phi Thanh, chết trước mặt Tô Tiểu Dung, chết trước mặt Hà đường chủ và trên dưới Thiên Cơ đường.

Người chứng kiến hắn chết nhiều lắm, nhưng tuyệt nhiên không có sự xuất hiện của Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa không biết Phương Đa Bệnh đã chết. Lý Liên Hoa vĩnh viễn cũng không biết Phương Đa Bệnh vì sao đã chết.

Phương Đa Bệnh ra đi dễ dàng như thế, hệt như ngày hắn đến.

Thiên Cơ sơn trang tổ chức tang lễ ròng rã suốt ba tháng. Từ trong ra đến bên ngoài, đều nghe thấy tiếng khóc ai oán.

Phương Đa Bệnh rõ ràng là một người đang rất khỏe mạnh, hắn đùng một cái chết ở trước mặt nhiều người như vậy. Hắn rõ ràng trước đó còn ăn đồ ăn Hà đường chủ làm, luận bàn với Địch Phi Thanh, tranh cãi ầm ĩ với Tô Tiểu Dung, làm nũng với Phương Tắc Sĩ, còn cười nói với nha hoàn trong thiên cơ đường.

Vậy mà, mới chớp mắt. Ở trước mặt mọi người, hắn phun ra một ngụm tiên huyết ngã xuống trước mặt của bọn họ.

Lý Liên Hoa độc giải rồi, Phương Đa Bệnh cũng không còn. . .

Tang lễ hôm đó diễn ra trong vòng ba tháng, Lý Liên Hoa cũng xuất hiện đủ ba tháng. Thế nhưng hắn lại bình tĩnh đến lạ, tựa như không có chuyện gì xảy ra như nhau.

Người trong thiên hạ nói.

“Hắn đúng là Lý Tương Di, luôn lãnh khốc vô tình như thế!”

Người trong giang hồ lại nói.

“Là Lý Tương Di hay Lý Liên Hoa đều căn bản không có trái tim. Phương Đa Bệnh là vì hắn mà chết!”

Lời nói được truyền đi khắp nơi, nói hắn đạo đức giả. Nói hắn là người hại chết Phương Đa Bệnh, nếu không có hắn giang hồ sẽ có truyền kỳ mới. Mà mọi chuyện như hiện tại, từ đầu đến cuối đều vì hắn mà ra.

Lý Liên Hoa cũng cho là như vậy, là hắn chính tay dập tắt mặt trời nhỏ của hắn. Là hắn hại chết Phương Đa Bệnh, tại sao người chết không phải là hắn?

Phương Đa Bệnh chết rồi, chết ở mùa hoa nở đẹp nhất, vào lúc nắng chiếu rọi đẹp nhất.

Nhưng bọn họ căn bản không biết, ừ bọn họ chỉ tin vào những gì bọn họ nhìn thấy hoặc nghe thấy. Còn chuyện xảy ra bên trong, và cả câu chuyện giấu ở đằng sau không một ai biết.

Người bình thản nhất là người đau lòng nhất, người im lặng nhất là người có vạn lời muốn nói cũng không thể biểu đạt thành lời.

Hắn không phải vô tâm vô tình đến mức không đau lòng, chỉ là hắn không thể biểu hiện ra bên ngoài cho bất kỳ người nào thấy.

Phương Đa Bệnh từng nói với hắn.

“Lý Liên Hoa vạn sự bình an, sống lâu trăm tuổi, thuốc đến bệnh trừ!”

【di/hoa phương】 khi nào chúng ta gặp lại nhau?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ