16,

909 75 3
                                    

" Cô Thiên Kim, về rồi sao?"

Điền Chính Quốc chớp mắt mấy cái. Trong lòng nó lâng lâng, cô Thiên Kim đã hỏi về cậu hai à ? "Ừ, cô ta và bà hai có lẽ đang bàn tính chuyện gì đó. Dạo này ả biết ta thân với Thái Ân nên đã nhờ ta tìm hiểu về Kim Thái Hanh."

Có thể cảm nhận rõ sự chán ghét Trình Vũ dành cho Thiên Kim. Ông Phác có hai vợ, Trình Vũ là con của bà cả, Thiên Kim là con của bà hai. Từ nhỏ Trình Vũ dường như đã thù hằn Thiên Kim, khi cô đi du học gã đã vui biết nhường nào, bây giờ đột ngột quay về, thật chán ghét.

Gã đã về An Hiền sau đó. Tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng Điền Chính Quốc cũng không thèm suy nghĩ nhiều nữa, chắc là cô Thiên Kim nghe danh cậu hai như vậy nên tò mò thôi.

Ở nhà dưới mọi người đang tất bật chuẩn bị cho tiệc hội sắp tới. Mọi năm đều hoành tráng như thế, nhờ sự kiện này mà danh tiếng Kim gia cũng được lan truyền rộng rãi.

Lâu lắm rồi bà Kim mới xuống nhà dưới. Lí do là vì bà muốn xem người làm chuẩn bị đến đâu. Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá khiến Kim gia làm ăn thất thủ, nhân cơ hội này phải vực dậy.

Khi bà đang mải mê đắm chìm vào khung cảnh náo nức của những gia nhân làm việc thì bà Sang gương mặt lo lắng.

" Bà ơi, cái xác đó... mất rồi."

Bà Kim nghe xong liền biến sắc. Bà khẽ thì thầm với bà Sang

" Ngươi nói sao ? Ý ngươi là cái nào ?"

" Dạ là con bé mười ba tuổi hai tuần trước ta vừa rước về đó bà..."

Mắt bà Kim mở to, bà cắn nhẹ môi. Bà nén giận vì ở đây nhiều người. Lập tức bà kéo bà Sang lên nhà trên. Khi này bà Sang mới trình bày rõ.

" Tôi ra mảnh đất đó kiểm tra, thấy có một vùng đất màu nhạt và tơi hơn những chỗ khác. Là chỗ của con nhóc đó. Thấy không lành nên đào lên thử, kết quả chẳng thấy xác đâu."

Bà Kim kích động hả một tiếng. Phú ông ngồi bên bàn gỗ uống trà, ông trên tay cầm điểu, ánh mắt chán chường.

" Có kẻ đã cả gan đào lên rồi."

Bà Sang và bà Kim vì câu nói này của ông mà nhìn về phía ông. Ông uống một ngụm trà nóng, dùng những ngón tay gõ gõ mặt bàn theo từng nhịp.

" Tôi tưởng ông không quan tâm gì đến cái nhà này chứ, thì ra vẫn còn nói được câu đó."

Bà Sang nom thấy tình hình hiện tại căng thẳng, biết phận mà rời xuống bếp trước.

(Fic chỉ được đăng trên wattpad lizttna, vui lòng không đọc trên các web reup)

" Đây là cả gia tài của tôi thì sao tôi lại bỏ bê được. Tôi mới đi buôn xa có ít tháng để Kim gia lại cho bà trông coi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Ai mới là kẻ không quan tâm đến nhà này đây ?"

Ánh mắt ông sắt nhọn như con dao nhìn bà. Vốn dĩ ông dự định sẽ đi đến khi tổ chức tiệc hội thì mới về nhưng dạo này mọi thứ hỗn độn quá, bắt buộc ông phải trở về xử lí.

" Nếu bà muốn giải quyết nhanh thì mau tìm ra kẻ đã đào xác con nhỏ đó lên đi."

Ông chán ghét nói. Bà Kim thở dài, tức giận vo tay lại. Ông rời đi. Bà như nổi điên. Hồn phách của người phụ nữ kia không còn ở đây khiến ai cũng chao đảo. Ông cũng thế, nhưng không phải là giận dữ như bà Kim, mà ông tiếc nuối.

Bà cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ nặng nề chan chứa đầy sự ghen tuông mà từ nãy tới giờ mình đã bị cuốn theo. Bà lại loi sổ sách ra và làm việc.

" Thưa bà..."

Bà Kim nhận ra tiếng nói này, hôm nay cuối cùng cũng chịu ló mặt ra cho bà gặp. Bà dừng công việc đang dang dở nhìn về người vừa nói. Bà cũng thoáng chóc giật mình vì dáng vẻ của chị Mai lúc này. Hai mắt chị thâm quầng đen, đôi mắt vô hồn, cơ thể đã gầy đi mấy cân. Chỉ mấy ngày không gặp, không ngờ chị lại biến thành cái dạng này

"Sao?"

" Dạ con muốn bẩm bà một chuyện. Là về Chính Quốc và Tì."

"Nói đi !"

" Hôm nọ con thấy tụi nó khóc lóc ở ngoài bụi cây trong vườn. Thằng Chính Quốc cứ nói cái xác gì đó, con Tì thấy nó hoảng quá nên đưa vào trong bếp để bình tĩnh. Con nghe nó nói gì mà nó bị bắt đào cái xác gì đó lên đó bà."

Bà Kim như rơi xuống vực sâu khi nghe được tin này. Đầu óc bà rối bời. Bà tâm trạng lo lắng hỏi lại chị Mai phải là có đúng những gì chị đã nói không. Ngay khi chị gật đầu, bà đã nhận ra cái đứa mà mấy ngày nay bà tìm kiếm chính là ai rồi.

Điền Chính Quốc và Tì. Điểm chung của hai đứa này là dù chỉ là người làm bé nhỏ nhưng lại luôn gây ra những chuyện bà không thể ngờ tới.

" Năm nay tiệc hội có mấy kiệu ?"

" Dạ như mọi năm thôi bà, ông bà và cậu ba là ba kiệu."

" Nói tụi nó chuẩn bị thêm một kiệu nữa."

" Cho ai vậy bà, năm nay cô Nguyệt cũng đâu về đâu mà sao lại cần thêm ?"

Bà nhướng mắt, không hài lòng với câu hỏi của chị. Chị Mai biết mình đã đi không đúng, vốn dĩ chị không nên hỏi những câu không liên quan đến chị. Chị xin phép rời đi trước khi bà tức giận trước cái sai của chị.

Bà Kim nhìn vào góc phòng. Ánh mắt tràn ngập sự thù hằn. Nhất định bà phải cho kẻ nào đó biết được giới hạn của mình.

Điền Chính Quốc nằm trong phòng thấy thư giãn vô cùng. Lần đầu nó được ngủ giường ẩm nệm êm như vầy. Lúc nó thiu thiu chuẩn bị ngủ thì một cơn gió lạnh làm nó run cả người. Một dáng người cao cao ngồi ở ghế, nó đã chẳng để ý đến. Tới lúc nó tỉnh ngủ hẳn. Nó mới nhận ra cậu hai đang ngồi ở đó.

" Cậu hai, cậu tìm em có chuyện gì không ?"

Vkook | Hầu MaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ