TẠO ẤN TƯỢNG

72 5 1
                                    

Ngày đó ở rạp chiếu phim, hai người gần như tan rã trong sự không vui.

Phác Thái Anh trả lại quyển sách bài tập cho Điền Chính Quốc, kỳ nghỉ hè còn lại chưa tới nửa tháng, cô cũng không tới thư viện nữa mà rúc trong nhà như con ốc sên, im lặng biểu đạt thái độ của mình.

Cô không biết trong lòng Điền Chính Quốc nghĩ sao, nhưng bản thân vô tình đã chơi những trò mập mờ đó với cậu.

'Các em là học sinh, nên làm những chuyện học sinh nên làm' – lời lẽ câu này vốn dĩ tầm thường, ngữ điệu cũng rất bình thường nhưng lại là lời nói đúng đắn.

Phác Thái Anh cố ý khiến bản thân quên đi những ngày ở bên Điền Chính Quốc, muốn đền đáp nhân tình, vậy cũng đã đủ rồi.

Chỉ là lý trí mặc dù hiểu rất rõ, nhưng về mặt tình cảm lại khó tránh khỏi có chút suy nghĩ miên man.

Ngay cả A Lý cũng có thể nhìn ra gần đây tâm trạng cô có vẻ suy sút.
"Tiểu Anh ơi, qua hai ngày nữa là khai giảng rồi, cậu thật sự không ra ngoài chơi sao?" A Lý tới nhà Phác Thái Anh tìm cô, ăn không ngồi rồi nghịch vật trang trí trên bàn, khó hiểu hỏi, "Sao gần đây cậu cứ rúc trong nhà mãi thế? Tớ thấy hình như tâm trạng cậu không được tốt lắm."

Thế sao? Hàng lông mi dài của Phác Thái Anh khẽ run một chút, cụp mắt không đáp lời.

Ngón tay thon dài của cô nắm lấy chiếc bút, ngòi bút dừng trên trang giấy hồi lâu không biết nên viết cái gì.

A Lý không hiểu, thật ra là bản thân cô không dám ra khỏi cửa.

Vừa ra khỏi cửa, Phác Thái Anh sẽ nhìn thấy trạm xe buýt ngay cửa tiểu khu, sẽ nghĩ tới khoảng thời gian trước đó cô ngồi xe buýt tới tìm Điền Chính Quốc.

Cô còn nhớ rất rõ những buổi chiều ấm áp ở thư viện, mùi hương gỗ tùng hương của bàn ghế, bọn họ cùng nhau làm bài, nhắn tin nói chuyện qua WeChat.

Chỉ tiếc, khung chat mà trước kia hai người thao thao bất tuyệt nói về cách làm bài tập hiện giờ chỉ dừng lại ở một tuần trước kia.

Là tin nhắn cuối cùng Điền Chính Quốc gửi cho cô, người trông có vẻ xa cách lười biếng như vậy lại có cảm giác như đang kiềm chế cơn phẫn nộ: [Phác Thái Anh, cậu trốn tránh tớ làm gì?]

Cô không trả lời, tin nhắn này tựa như vụn gỗ cổ xưa vẫn luôn nằm ở chỗ này.

Phác Thái Anh không biết nên trả lời thế nào, bởi vì cô không phải không thẹn với lương tâm – cô biết bản thân mình thật sự đang cố trốn tránh Điền Chính Quốc.

Bởi vì những lời nói mập mờ của cậu, hành động lúc gần lúc xa, còn bởi vì chính bản thân cô... Phác Thái Anh sợ mình bị 'dụ hoặc'.

Điền Chính Quốc là người trong mộng của nữ sinh toàn trường, giống như là trái cấm trong vườn địa đàng, cô khao khát, lại không dám hái nó xuống.

Suy nghĩ bay đi xa, Phác Thái Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của A Lý. Cũng may A Lý là cô gái vô tư, lại bắt đầu chuyển sang chuyện khác.

Chỉ là câu hỏi vẫn khiến người ta đau tim như cũ, "Phải rồi, Tiểu Anh à, trước kia cậu nói cậu gặp được một người rất đặc biệt, là ai thế?"

A Lý đúng là cái hay không nói lại đi nói cái dở.

Phác Thái Anh nhíu mày, dứt khoát ấu trĩ che lại lỗ tai.

Không nghe không nghe, Vương Bát niệm kinh.

*

Từ khi bắt đầu đi học tới giờ, Phác Thái Anh cũng giống như những đứa trẻ khác vậy, sau khi được tận hưởng kì nghỉ dài ngày là có cảm giác bài xích với chuyện đi học.

Cho dù là bị bắt nạt ở THPT số 3, cô cũng chưa từng có suy nghĩ 'không muốn đi học'.

— Lần này là lần đầu tiên.

Kỳ nghỉ hè qua đi, lần đầu tiên Phác Thái Anh có suy nghĩ không muốn đi học, cô hơi sợ sẽ gặp được Điền Chính Quốc ở trường.

Bỗng nhiên chột dạ.

Vì thế mặc quần áo hay ăn bữa sáng đều không tự giác mà cọ tới cọ lui, cuối cùng A Lý xuống dưới lầu lớn tiếng hô, dưới sự thúc giục có chút kinh ngạc của Hàn Mi Nhược, Phác Thái Anh mới lề mề xuống dưới.

"Tiểu Anh ơi, nhanh lên nào! Sao hôm nay cậu chậm chạp thế chứ?" A Lý vội vội vàng vàng lôi kéo cô lên xe buýt, lải nhải oán giận, "Bình thường đều là cậu thúc giục tớ, sao hôm nay người thúc giục lại đổi thành tớ rồi!"

Cũng may còn có A Lý ríu rít không ngừng, ít nhiều cũng khiến cô giảm bớt cảm xúc lo âu.

Phác Thái Anh cảm thấy bản thân thật sự kỳ lạ — rõ ràng cô không làm chuyện gì trái với lương tâm, vậy mà lại cảm thấy trong lòng bất ổn.

"Phải rồi, Tiểu Anh à." Con đường từ khi xuống xe tới sân trường ngắn ngủi, A Lý lại thầm thả một 'quả bom' khe khẽ với cô, "Tớ nghe nói chúng mình lên lớp 12 là phải phân lớp đó."

CĂN BỆNH YÊU EM [KOOKROSÉ|JEONSÉ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ