1Shot

347 23 0
                                    

"gương mặt nên ưa nhìn một chút, tính cách phải thụ động, hướng nội, học hành trung bình thôi, không được chơi bời, không có bạn bè, không cặp kè người yêu, gia đình phải có hoàn cảnh khó khăn, bố mẹ ly hôn chẳng hạn..."

lật từng tờ hồ sơ sơ yếu lý lịch lên nhìn, người đàn ông lãnh đạm kiểm kê tất cả những gì ông vừa nghĩ trong đầu. chưa có hồ sơ nào khiến ông ưng ý, đại loại thì chúng đều có nhiều đặc điểm chả khác nhau là bao; sự lựa chọn của ông hơi rộng, nên ông cần xem xét thêm một số những yếu tố khác 

một vài yếu tố làm rõ được vấn đề và thu hẹp không gian tìm kiếm của ông lại

"... và buộc phải thiếu thốn tình thương" 

***  

"đi mà không nói tiếng nào nổi với mẹ mày. rốt cuộc mày có còn xem tao là mẹ mày không hả?"

 nhăn nhó quay lại nhìn người phụ nữ đang theo sát mình ra tận cửa, yoongi lí nhí trong cổ họng được vài ba chữ "con đi học đây" rồi nhanh chóng rời khỏi nhà 

"đấy tao biết ngay mà. cái loại như mày chẳng khác thằng bố mày là bao cả. lúc nào cũng chỉ lầm lầm lì lì lơ đi sự tồn tại của tao thôi! mày giống hệt như bố mày vậy. sao tao có thể đẻ ra loại mất dạy như mày cơ chứ!"  

yoongi lẳng lặng ra khỏi nhà, không một tiếng đáp lại, để mặc người phụ nữ nọ lải nhải những câu chỉ chiết rẻ mạt 

"phiền thật..." 

'

lững thững đi trên hành lang, yoongi cúi đầu chăm chăm đi lên lớp của mình mà không hề chào hỏi câu nào với những người xung quanh. cậu nghe bọn họ bàn tán về mình, nghe bọn họ chỉ trỏ mình về thái độ lơ đễnh và vô cảm của mình. cậu nghe loáng thoáng qua tai những điều ấy, nhưng cậu không quan tâm đến bọn họ nhiều như người ta tưởng. cậu quen với chúng - những lời bàn tán - đó từ khi nào cậu cũng không nhớ; nhưng chung quy thì cậu không thực tình sẽ để bụng

"chào buổi sáng thầy ạ"  

bọn học sinh nữ cất giọng lảnh lót chào vị giáo viên nào đó mà cậu cũng không biết nhiều đến họ. cậu không quá nổi bật trong mắt giáo viên. có đi học hay không đi học cũng chẳng ai biết cậu cả. mờ như một chấm nhạt sắp tàn vậy, cậu tự biết mình nhạt thếch như thế, và cậu không hề có ý sẽ làm nổi bật bản thân lên, vì như thế phiền phức vô cùng

"chào buổi sáng" 

cậu nghe giọng ông thầy đó cất lên chào lại học sinh. lù lù đi ngang qua ông thầy, yoongi chẳng mở nổi miệng ra để đáp lại ông ta một tiếng, và ông ta cũng không nói gì với cậu khi ông đi ngang qua 

đến cả việc ông ta liếc cậu cậu cũng không biết

*** 

"chào" 

trưa, yoongi giật mình khi có người ra ngồi ngay bên cạnh mình. miếng cơm nắm trên tay cậu bị tay cậu bóp đến méo mó. cậu lắp bắp chào lại người đàn ông, ngờ ngợ nhận ra ông ta là giáo viên sáng nay cậu bắt gặp trong lúc ông đang chào học sinh của mình 

Wrong Way - 𝐌𝐈𝐍𝐆𝐀Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ