Trác Dực Thần vì cứu Tiêu Hàn Thanh nên một mình tới Bất Chu Sơn, lại không nghĩ đến chuyện Bất Chu Sơn chỉ là tin tức giả do địch nhân cố ý thả ra. Đợi đến khi Trác Dực Thần tới, địch nhân mai phục trong chỗ tối dốc toàn bộ lực lượng bao vây. Trác Dực Thần liều chết mở đường máu, chạy trốn tới sau vách núi thì không đường thối lui, bị địch nhân bắn trúng một tiễn rơi xuống vực sâu.
Trên tên có tôi thuốc độc, Trác Dực Thần toàn thân tê liệt không cách nào động đậy. Đương lúc cho rằng mình sẽ tan xương nát thịt chợt nơi xa truyền đến một tiếng hạc kêu bén nhọn. Tiếng kêu to từ xa đến gần, to rõ cao như sấm bên tai. Trác Dực Thần miễn cưỡng mở mắt ra một đường nhỏ, chỉ thấy một con bạch hạc to lớn bay vọt lên ở phía dưới người, từ cao hạ xuống. Lưng hạc mềm mại đem thiếu niên nâng lên.
Trước khi rơi vào hôn mê, Trác Dực Thần lưu lại một tia ký ức cuối cùng chính là lưng hạc ấm áp. Tay y nắm chặt lông vũ, mơ hồ trong tầm mắt thấy được một bộ áo trắng.U cốc bốn mùa tựa như xuân, khe núi dòng sông trải rộng bốn phía, róc rách tiếng nước không dứt bên tai.
Trác Dực Thần từ trong hỗn loạn tỉnh lại, một thiếu nữ đỉnh đầu mang lỗ tai thỏ lập tức chào đón, tay bưng mộc bát, bên trong là nước màu lam nước. Nàng hơi giật mình đem bát tiến đến trước mặt Trác Dực Thần nói.
- Cuối cùng cũng tỉnh! Mau uống thuốc!
Trác Dực Thần tay chân như nhũn ra, nhất thời nâng không nổi tay. Thiếu nữ thấy y không nhận, dứt khoát đem bát đặt xuống đầu giường, chống nạnh nói.
- Không biết tốt xấu! Thật không rõ cốc chủ tại sao muốn cứu một ngoại nhân!
Nàng thở phì phò, lỗ tai run lên.
Trác Dực Thần lúc này mới từ từ suy nghĩ thông suốt rằng mình được một con bạch hạc cứu. Cổ họng y khô khốc, không biết hôn mê bao lâu, nghe thiếu nữ nói như vậy cũng hiểu được xảy ra chuyện gì —— Con bạch hạc kia đúng là cốc chủ?Trác Dực Thần cúi đầu ho khan, ôn nhu đối với thiếu nữ xin lỗi.
- Vị này...... Cô nương, đa tạ cốc chủ của các ngươi cứu giúp, ân cứu mạng hiện tại khó mà hồi báo, nhưng sau này phàm là cần dùng đến Trác mỗ, tại hạ nhất định xông pha khói lửa không chối từ.
Y nói xong lại ho khan hai tiếng, trên mặt dâng lên hai đóa đỏ hồng, dù sao trọng thương mới khỏi, thân thể vẫn còn hư yếu.
Thiếu nữ thấy y như thế đã sớm ném chuyện ra sau ót.
- ...... Được thôi, xem ngươi có ơn tất báo liền không so đo với ngươi.
Nàng chỉ chỉ chén thuốc, thúc giục nói:
- Tranh thủ uống đi, ngươi đã tỉnh, chờ một lúc nữa cùng ta cùng đi gặp cốc chủ.U cốc chưa từng thu lưu khách lạ, thiếu nữ nghĩ là cốc chủ mềm lòng, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp, nhưng phàm nhân tỉnh lại có thể chạy có thể nhảy khẳng định là vẫn sẽ đưa tiễn cốc chủ đi.
Bởi lẽ trong u cốc có một tiên đoán lưu truyền: Cốc chủ sẽ chết trong tay kẻ ngoại lai.
Bởi vậy trong lòng thiếu nữ đối với kẻ ngoại lai này vô cùng chán ghét kháng cự, nếu không phải cốc chủ kêu nàng chăm sóc, nàng đã sớm ném người ra.
Chén nước màu lam không biết là được chế tác từ cái gì mà thành, ngửi thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, nhưng uống lại có loại cảm giác tanh hôi dính nhớp. Trác Dực Thần là quý tử Vương phủ, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chưa từng nếm qua thứ buồn nôn như vậy. Chỉ là bây giờ làm người được cứu, không ghét bỏ ân nhân ban thuốc chính là đạo lý...... Y chịu đựng buồn nôn, cưỡng bức bản thân uống xong, kìm nén một trận khó chịu. Sau đó toàn thân như nhũn ra, mắt thường cũng có thể thấy thương tích giảm bớt. Trác Dực Thần âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới thứ thuốc khó uống này lại hữu dụng dến thế, nếu là có thể học được phương thuốc mang ra ngoài, có lẽ sẽ có thể hóa giải được quái bệnh của Tiêu Hàn Thanh.
Thiếu nữ thấy Trác Dực Thần uống xong, nơi khuỷu tay chẳng biết từ lúc nào xuất hiện thêm một kiện xanh ngọc trường bào. Nàng không chút khách khí ném tới trên thân Trác Dực Thần.
- Mau mặc vào, chúng ta xuất phát.
Trác Dực Thần cũng không tị hiềm thiếu nữ, cứ như vậy mặc vào. Truờng bào là váy dài, sờ tay vào thấy mềm mại tơ lụa như nước chảy, tầng tầng lớp lớp sa y sấn Trác Dực Thần vốn có khuôn mặt tuấn mỹ càng tăng thêm một tia thanh lãnh xa cách, trường thân ngọc lập, ngọc thụ lâm phong. Thiếu nữ từng thấy qua vô số xinh đẹp sinh linh cũng hai mắt tỏa sáng, minh bạch vì sao cốc chủ lại cứu người này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vạn Sự Thừa Dực] Trường Sinh Kiếm
FanfictionBối cảnh: Thượng cổ Thần thú an phận ở một sơn cốc, một ngày nọ có một tiểu công tử từ trên trời rơi xuống, hắn tiện tay cứu giúp. Nguồn: https://weibo.com/7879900399/4989767502791801